Giang Thiên Ca  chỉ giỏi dọa  mà còn giỏi dỗ dành  khác. Chỉ cần cô , cô  thể dỗ dành   đến mức xoay như chong chóng.
Giang Thiên Ca  thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều, cô nhướng mày đầy tự đắc,  đó tiếp tục nỗ lực mở  cánh cửa dẫn đến thế giới mới cho bà cụ Giang.
“Lũ nhóc chúng mày đang  cái gì thế hả?” Giọng  sang sảng của Giang Hướng Lợi vang lên từ ngoài cửa.
“Chuyện gì ?” Mọi  trong phòng  , đang định  ngoài xem thử thì Giang Hướng Lợi  vén rèm bước .
Giang Thiên Ca  mới thắt xong khăn lụa cho bà cụ Giang.
Hôm nay, bà cụ Giang mặc một chiếc áo khoác màu tím than, Giang Thiên Ca phối cho bà một chiếc khăn lụa màu be vàng nhạt,  tổng thể  hài hòa,  mắt.
Giang Hướng Lợi vốn đang hầm hầm, nhưng khi  thấy bà cụ Giang, ông  ngẩn ,  đó  toe toét: “Ôi chao,  ơi, hôm nay  ăn mặc còn thời trang hơn cả Ngọc Lan.”
Giang Thiên Ca: “...”
Giang Thiên Ca cạn lời với  bác EQ thấp như Giang Hướng Lợi. Cũng may là Trần Ngọc Lan hiền lành, nếu , cô   chứng kiến
cảnh tượng  chồng nàng dâu  vợ chồng cãi  .
Trần Ngọc Lan  phía , đưa tay nhéo  eo Giang Hướng Lợi một cái,  đó coi như   chuyện gì xảy , mỉm  khen ngợi bà cụ Giang.
Trước mặt chồng, con trai và cháu gái, bà cụ Giang  cảm thấy áp lực gì, nhưng con dâu  đến, bà    tự nhiên, bèn chuyển chủ đề: “Vừa nãy Hướng Lợi lớn tiếng như ,  chuyện gì thế?”
Giang Hướng Lợi : “Mấy đứa nhóc mười mấy tuổi gì đó, trèo tường ở bức tường phía bắc, con  đuổi chúng  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông  cau mày : “Bọn nhỏ đó,   bố  chúng dạy dỗ kiểu gì,  thì còn nhỏ tuổi mà  nồng nặc mùi thuốc lá, còn hơn cả con,  còn lêu lổng,   ăn gì  hồn. Bây giờ mà  dạy dỗ cẩn thận,   kiểu gì cũng gây chuyện.”
Trần Ngọc Lan cũng nhíu mày: “Nhìn chúng  giống  trong ngõ chúng ,   từ  chạy đến nữa.”
Nghe Giang Hướng Lợi và Trần Ngọc Lan  , Giang Thiên Ca cảm thấy kỳ lạ, cô suy nghĩ một chút  : “Họ   là trộm, đến để thăm dò tình hình  ạ?”
Giang Hướng Lợi lập tức phủ nhận: “Không thể nào. Kẻ trộm nào dám cả gan đến nhà chúng  chứ,    c.h.ế.t .”
“Ông nội con, chú, bố con, chú tư, còn  Tiểu Lý, Tiểu Trịnh, nhà chúng   là lính, cho dù tên trộm  to gan đến mấy cũng  dám bén mảng đến đây.”
“Mấy thằng nhóc đó chắc là xem tivi nhiều quá, tưởng  là Tôn Ngộ Không,  thể bay nhảy  tường. Hừ, học  học,   học mấy trò mèo đó, ngã sấp mặt thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-229.html.]
Nhìn Giang Hướng Lợi khẳng định như , Giang Thiên Ca cảm thấy   lo lắng quá nhiều.
Cả nhà Giang Hướng Lợi đều là lính, đến nhà ông  trộm đồ chẳng khác nào tự chui đầu  lưới, hẳn là   tên trộm nào ngu ngốc như .
  thực tế, kẻ ngu ngốc như    thật.
...
Người trèo tường nhà họ Giang chính là Giang Thiên Bảo và mấy tên du côn chơi cùng  .
Giang Hướng Lợi cao to, mặt mũi bặm trợn,  dễ khiến  khác sợ hãi. Bị Giang Hướng Lợi quát lớn một tiếng, mấy  hoảng hốt, vội vàng bỏ chạy.
Chạy  khỏi con ngõ, thấy   ai đuổi theo, bọn họ mới dám dừng .
Một tên du côn gầy gò  đầu , “phì” một tiếng, chửi rủa: “Hừ,  lính thì ghê gớm lắm chắc! Mấy chục năm  cũng chỉ là lũ nhà quê, năm đó, cụ cố của tao là quan lớn trong cung! Lũ nhà quê đó chỉ là nô tài quỳ gối  mặt cụ cố tao!”
Mấy tên du côn khác cũng hùa theo, chửi bới.
Có vẻ như việc chửi bới như   thể xua  sự tự ti và sợ hãi trong lòng, giúp chúng tự tin hơn.
“Không  chỉ là trèo tường nhà  thôi ,  cần  mắng chửi thậm tệ như  ? Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Đợi đến lúc tao phất lên, tao sẽ cho lũ chúng mày  mặt...”
Thấy tên du côn chửi hăng, Giang Thiên Bảo cũng hùa theo,  đó rủ chúng  uống rượu. Nghe   rượu, đám du côn lập tức quên luôn chuyện nhà họ Giang.
Bọn chúng  hề  mục đích của Giang Thiên Bảo.
Lần ,  khi  Giang Ti Vũ , Giang Thiên Bảo  nảy sinh ý đồ,   bắt đầu lên kế hoạch.
Hôm nay,   cố ý dẫn đám du côn đến chơi ở bức tường phía  nhà họ Giang, để bọn chúng  “chim mồi” giúp   quan sát tình hình nhà họ Giang.
Uống rượu với tên côn đồ xong, Giang Thiên Bảo chạy tới Đại học Hoa tìm Giang Ti Vũ.
Nhìn thấy Giang Ti Vũ, Giang Thiên Bảo  thẳng: “Giang Ti Vũ,   cô  để  tự  kiếm tiền ?    một vụ  ăn lớn ! Cô giúp  một việc, chuyện thành công,  cho cô chia tiền.”
Từ    khi xúi giục Giang Thiên Bảo, Giang Ti Vũ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của  .
Nghe Giang Thiên Bảo , Giang Ti Vũ đảo mắt, hỏi: “Giúp việc gì?”