Mọi  ông nội đều  chuyện  , cho dù là do  phận trưởng bối  là vì Giang Viện Triều cũng sẽ   cầu chứng với Giang Thiên Ca.
Mọi  ông nội , chỉ  thể   nội dung từ chỗ  .
Cậu  cũng   lung tung,  cố ý bôi nhọ Giang Thiên Ca,    đều là sự thật.
Hôm qua, ngoài việc  chuyện  và Giang Thiên Ca chung sống, bố còn  đến chủ nhật , Giang gia và Lục gia sẽ cùng  tụ họp. Mục đích của buổi tụ họp chính là dẫn Giang Thiên Ca quen    trong nhà.
Cậu  cũng  ngăn cản   trong nhà gặp mặt cô, nhưng gặp mặt là gặp mặt, đừng nên áp đặt suy nghĩ,  rõ nguyên nhân, liền xem Giang Thiên Ca là đứa con gái ngoan ngoãn dịu dàng hiền lành giống như Ti Vũ.
Giang Thiên Ca  thể nào sánh bằng Ti Vũ.
“Ông nội, Chú út,   xem, vết thương  mặt cháu,   cũng  vết thương, đều là do Giang Thiên Ca đánh.”
“Cháu ,   đều cảm thấy Giang Thiên Ca là con gái ruột của Chú ba Giang, bởi vì   cô  từng trải qua nhiều chuyện nên đồng tình với cô , đau lòng cho cô .”
“Đồng tình với cô , đau lòng cho cô , là chuyện bình thường.  cũng  thể bởi vì đồng tình với những gì cô  trải qua, mà  lơ  sự ngang bướng của cô .”
Lục Tự Khôn xoay   về phía Lục Chính Tây: “Chú út, chú còn nhớ rõ lúc  ở bàn bóng bàn, lúc  cháu tức giận như  là bởi vì một ngày , Giang Thiên Ca  đẩy Ti Vũ xuống hồ.”
“Đẩy Ti Vũ xuống hồ, cô   hề áy náy, còn kiêu ngạo mắng Ti Vũ, một chút hối hận tự trách cũng  , cho nên cháu mới tức giận  nhịn  lấy bóng bàn dạy dỗ cô !”
“Nói xong ?”
Lục Chính Tây lạnh nhạt  Lục Tự Khôn, giọng  lạnh lùng hỏi.
“Cháu...”
Lục Tự Khôn  hỏi đến sửng sốt,  thấy sắc mặt Lục Chính Tây đen kịt, môi   nhịn   run lên, chột  và sợ hãi hiện lên trong đáy mắt.
“Lục Tự Khôn, khi nào thì cháu học  động tác giống như một  phụ nữ lắm điều  rêu rao, đặt điều    lưng  khác thế?”
“Cháu ...” Ánh mắt Lục Tự Khôn lóe lên  giải thích.
Lục Chính Tây sầm mặt cắt ngang  : “Mục đích cháu  những lời  là gì, chính cháu là  rõ ràng nhất.”
“Giang Thiên Ca là  như thế nào, chú  mắt, tự  sẽ ,  cần cháu  cho chú .”
“Chuyện Giang Thiên Ca đẩy Giang Ti Vũ xuống hồ, cháu   tại  Giang Thiên Ca   như  ? Nếu  ,  nhất cháu nên  hỏi Giang Ti Vũ xem cô    gì.”
Tại  Giang Thiên Ca  đẩy Ti Vũ?
Giang Thiên Ca cô  chính là vô duyên vô cớ đẩy Ti Vũ, lúc đó Ti Vũ còn chẳng quen  cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-206.html.]
Lục Tự Khôn đang  mở miệng  chuyện, Lục Chính Tây liền lạnh giọng ngắt lời: “Chú mặc kệ cháu và Giang Ti Vũ  quan hệ gì, nhưng nếu như còn để chú  thấy cháu   Giang Thiên Ca, chú sẽ  tha cho cháu .”
Nếu   thấy Lục Tự Khôn  mặt mũi bầm dập, hiện tại   đánh cho   một trận.
Lục Chính Tây nghiêm nghị, biểu cảm lạnh lùng như băng sương.
Ông Lục ngạc nhiên  ông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phản ứng ,  vẻ  sai sai?
Chẳng lẽ vì Giang Viện Triều mà ông   bênh vực con gái ruột của ông  như ?
...
Ông Lục cũng  vài câu, nhưng thấy Lục Tự Khôn rõ ràng   lọt tai, ông thở dài, lười  tiếp.
Lúc   nghĩ đến Lục Chính Phong, bố ruột của Lục Tự Khôn, Ông Lục trực tiếp phất tay với Lục Tự Khôn: “Thôi  , cháu  tìm bác Hoàng lấy ít thuốc bôi .”
Bị Lục Chính Tây răn dạy một trận, Lục Tự Khôn   còn vẻ mặt thề thốt hùng hồn  . Nghe  lời của Ông Lục,   gật đầu, xoay    hai bước,  dừng ,  Ông Lục :
“Ông nội, hiện tại cháu và Ti Vũ đang hẹn hò, chủ nhật , cháu  dẫn Ti Vũ đến bái phỏng ông.”
Ông Lục nhíu mày, lập tức từ chối: “Chủ nhật  .”
Chủ nhật  hẹn với nhà họ Giang ,  để cho Giang Ti Vũ đến gặp ông  lúc đó, là  ý gì?
Dừng một chút, Ông Lục  : “Bây giờ hai đứa đang hẹn hò, tự  thu xếp là  ,  cần đến gặp .”
“Được   ,  .” Ông Lục  kiên nhẫn đuổi .
Lục Tự Khôn mím môi, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó  rời .
Dù    cũng  nhắc với ông nội , đến lúc đó sẽ trực tiếp dẫn Ti Vũ về.
Sau khi Lục Tự Khôn rời , Ông Lục tiếp tục đeo kính lão, cúi đầu  báo. Vừa mới   một dòng, ông phát hiện bên cạnh còn  .
Ông ngẩng đầu lên liếc  Lục Chính Tây: “Con  chuyện gì ?”
Con cháu đều là oan gia, đứa nào đứa nấy đều khiến   đau đầu. Ông cũng  lớn tuổi , nếu   chuyện gì quan trọng thì   thì  cho khuất mắt ông, để ông  yên tĩnh một chút.
Lục Chính Tây “” một tiếng, “Con  chút chuyện   với bố, chúng  đến thư phòng  chuyện.”
Ông Lục nhíu mày.
Đến thư phòng  chuyện,   nghĩa là  chuyện chính sự.