Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:27:04
Lượt xem: 51

Nhìn Lục Chính Tây rời đi, Giang Viện Triều nhấp một ngụm cà phê, đang định cầm bút máy trên bàn lên thì động tác đột nhiên dừng lại.

Một lúc sau, Giang Viện Triều bật cười lắc đầu.

Chắc là ông bị cô nhóc Thiên Ca chọc tức rồi, vậy mà lại cảm thấy Chính Tây có quan hệ gì đó với Thiên Ca.

Bối phận của bọn họ khác nhau, làm sao có thể?

Giang Viện Triều cầm bút lên, vừa mới viết được một dòng trên giấy thì lại dừng lại.

Giang Viện Triều nhớ rõ, cuối tháng 9, lúc diễn tập diễu binh mừng Quốc khánh, ông vô tình nhìn thấy Lục Chính Tây đang ôm một cô gái dỗ dành.

Lúc đó, ông chỉ vui mừng vì chuyện Lục Chính Tây có bạn gái. Còn về cô gái đó, ông không suy nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu thân phận của cô ấy.

Tối hôm qua, Giang Thiên Ca nói, thời gian cô ấy bắt đầu hẹn hò là cuối tháng chín, chính là khoảng thời gian diễn tập diễu binh.

Giang Thiên Ca nói, bạn trai của cô ấy lớn hơn cô mấy tuổi, là quân nhân, đẹp trai, rất xuất sắc, rất có tiền đồ, gia thế rất tốt, cô còn thề thốt nói, ông nhất định sẽ hài lòng với bạn trai của cô ấy.

Những thông tin này, mỗi một chút, Lục Chính Tây đều phù hợp.

Khoảng thời gian trước, Giang Thiên Ca mua tặng ông thắt lưng và bút máy, Lục Chính Tây cũng trong cùng một khoảng thời gian, có một chiếc thắt lưng giống hệt.

Chặn được email, Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho ông không được, liền lập tức gọi cho Lục Chính Tây. Quan hệ giữa ông và Lục Chính Tây còn thân thiết hơn so với ông tưởng tượng...

Trước kia không nghĩ nhiều về những dấu vết đáng ngờ, hiện tại đều là bằng chứng rõ ràng.

Càng nghĩ, sắc mặt Giang Viện Triều càng trầm xuống, tay đặt trên bàn đã sớm nắm thành quyền.

Lục Chính Tây.

Là thằng nhóc Lục Chính Tây này, đang hẹn hò với Thiên Ca!

Lục Chính Tây luôn miệng gọi ông là anh ba, nhưng Lục Chính Tây lại sau lưng ông, đi hẹn hò với Thiên Ca!

Giang Viện Triều đột nhiên nhớ ra, lần trước ăn cơm chung với Lục Chính Tây, Lục Chính Tây đột nhiên nghiêm túc gọi anh là “đồng chí Giang”.

Nhớ tới lần trước ở khách sạn Bắc Kinh, Lục Chính Tây cũng giống như ông, đều gói cá hấp xì dầu và bánh rán kem.

Nhớ tới lúc ông mang cá hấp xì dầu và bánh rán kem đến trường học, Thiên Ca còn từ chối, nói sợ ông không ăn ngon trong bữa tiệc, để dành phần cho ông.

Lúc ấy, ông còn tưởng Thiên Ca đang quan tâm mình, còn rất vui.

Giang Viện Triều tức giận đến nghiến răng.

Đó đâu phải là quan tâm!

Cái đứa lòng dạ xấu này rõ ràng là đã nhận đồ của Lục Chính Tây đưa tới, ăn không nổi, mới muốn nhét cho ông!

Càng quá đáng hơn là, nếu đã không ăn được hai phần, cô lại lấy phần của Lục Chính Tây mà không lấy phần của ông. Trong lòng cô, chẳng lẽ bạn trai Lục Chính Tây này còn quan trọng hơn cả bố ruột như ông sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-185.html.]

Giang Viện Triều tức giận đến ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi đánh Lục Chính Tây một trận.

Nhưn ông vẫn kiềm chế, nhẫn nhịn đến khi tan làm mới đi tìm Lục Chính Tây.

“Đồng chí Giang, sao thế? Cổ tay đau à? Tôi có rượu thuốc, để tôi xoa bóp cho anh.” Nhìn thấy Giang Viện Triều nắm chặt nắm đ.ấ.m xoay cổ tay, Trịnh Văn Hoa quan tâm hỏi.

Cổ tay Giang Viện Triều từng bị thương, khi thời tiết ẩm ướt, cổ tay sẽ đau.

Ông nội của Trịnh Văn Hoa là thầy thuốc đông y, sau khi biết tình hình của Giang Viện Triều, Trịnh Văn Hoa đã đặc biệt nhờ ông nội mình pha cho anh một loại rượu thuốc.

Giang Viện Triều thản nhiên nói: “Không sao, tay bị cứng, hoạt động một chút thôi.”

Từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, nhìn thấy Lục Chính Tây đứng ở phía xa bên cạnh cây hoàng lạp, Giang Viện Triều liền nói: “Tiểu Trịnh, cậu đợi tôi ở đây, tôi đi làm chút việc.”

Nói xong, Giang Viện Triều đi về phía Lục Chính Tây, nhưng đi được một nửa, ông bỗng dừng bước.

Thân cây hoàng lạp rất to, đường kính ước chừng phải hơn một mét. Bởi vì thân cây chắn mất tầm nhìn, Giang Viện Triều không nhìn thấy người đứng đối diện Lục Chính Tây.

Mà lúc này, Lục Chính Tây đang cau mày nhìn người trước mặt.

Lục Chính Tây đang định tan làm, vừa mới bước ra khỏi văn phòng chưa được mấy bước đã bị Trần Kỳ Kỳ lấy cớ “báo cáo tiến triển công việc” chặn lại ở đây.

Thế nhưng, đứng dưới gốc hoàng lạp, những lời Trần Kỳ Kỳ nói chẳng liên quan gì đến công việc.

“...Đội trưởng Lục, anh là người đàn ông xuất sắc nhất tôi từng gặp, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thể hẹn hò với tôi được không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Kỳ Kỳ là người Bắc Kinh, làm việc ở Sở Công an thành phố. Bởi vì vụ án buôn lậu lần này được cấp trên quan tâm, sau khi vụ án được phá, những người liên quan chắc chắn sẽ được khen thưởng.

Vì vậy, gia đình Trần Kỳ Kỳ đã tìm cách để cô ta tham gia, hòng kiếm chút công lao.

Cô ta còn chưa thấy công lao đâu, đã để mắt tới Lục Chính Tây, muốn tóm gọn anh.

Nghe thấy lời của Trần Kỳ Kỳ, Lục Chính Tây trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Không thể. Tôi đã có bạn gái rồi.”

Lời nói và giọng điệu của Lục Chính Tây không hề có chút tình cảm nào, Trần Kỳ Kỳ sững người, cô ta cắn môi, tiếp tục nói:

“Đồng chí Lục, bạn gái anh làm nghề gì? Cô ấy trông như thế nào? Tôi nghĩ, chắc chắn tôi sẽ không thua kém cô ấy đâu. Anh ở bên tôi, chắc chắn sẽ tốt hơn ở bên cô ấy.”

Giọng Lục Chính Tây càng thêm lạnh lẽo: “Cô không xứng để so sánh với cô ấy.”

“Lục...”

Trần Kỳ Kỳ còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị Lục Chính Tây lạnh lùng cắt ngang: “Đồng chí Trần, chúng ta chỉ là đồng nghiệp, nếu cô còn tiếp tục dây dưa chuyện riêng tư, tôi sẽ cân nhắc việc điều cô ra khỏi đội điều tra.”

Trần Kỳ Kỳ là người của đội Lục Chính Tây, chỉ bằng việc Trần Kỳ Kỳ lấy danh nghĩa báo cáo công việc để chặn đường anh, Lục Chính Tây hoàn toàn có thể đề nghị điều cô ta đi.

Nhận ra Lục Chính Tây không phải đang nói đùa, Trần Kỳ Kỳ sợ hãi bỏ chạy.

Lục Chính Tây quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Viện Triều đang đứng sau lưng.

Giang Viện Triều đang nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm.

Loading...