Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:26:41
Lượt xem: 34
Lúc Giang Thiên Ca đến nơi, Lục Chính Tây cũng vừa hay tới. Cô nhanh chóng nhảy lên xe: “Đi thôi, nhanh lên!”
Giang Thiên Ca nhìn những người trên xe, tính cả cô có tất cả bảy người.
Cô từng chứng kiến thân thủ của Lục Chính Tây, những người được anh dẫn theo chắc chắn cũng không phải dạng vừa, cô hơi yên tâm.
Quãng đường từ thành phố đến cảng thành phố bên cạnh mất khoảng hai tiếng rưỡi lái xe, nhưng Lục Chính Tây đã rút ngắn xuống chỉ còn hai tiếng.
Lúc họ đến cảng là 4 giờ 50 phút.
Trong cảng, các công nhân đang vận chuyển hàng hóa lên tàu.
Lục Chính Tây dừng xe, quay sang dặn dò Giang Thiên Ca: “Em ở trên xe...”
“Gâu...”
Một tiếng chó sủa vang lên chói tai. Nghe thấy tiếng sủa, sắc mặt Giang Thiên Ca biến đổi, cô lập tức đẩy cửa xe chạy về phía phát ra tiếng động.
Lục Chính Tây cau mày, vội vàng đuổi theo. Những người còn lại nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng chạy theo.
“Không được động đậy! Tất cả ôm đầu ngồi xuống!” Lục Chính Tây lạnh lùng quát.
Nghe thấy tiếng quát, các công nhân quay đầu lại, nhìn thấy khẩu s.ú.n.g trong tay Lục Chính Tây, tất cả đều sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, chân tay bủn rủn ngồi thụp xuống.
Ánh mắt Lục Chính Tây nhìn chằm chằm một người đàn ông có nốt ruồi lớn ở khóe miệng.
Khi nhìn thấy súng, những người khác đều lộ ra vẻ sợ hãi hoảng loạn, nhưng gã đàn ông này lại vô thức lộ ra vẻ hung ác.
Giang Thiên Ca cũng đang nhìn chằm chằm gã nốt ruồi.
Bên cạnh gã có một chiếc lồng lớn được che chắn cẩn thận bằng vải đen. Giang Thiên Ca dám chắc tiếng sủa vừa rồi phát ra từ trong lồng.
Gã nốt ruồi nhanh chóng che giấu vẻ hung ác, nhìn Lục Chính Tây cười gượng gạo: “Đồng chí, có chuyện gì vậy? Chúng tôi đều là người dân lương thiện làm ăn chân chính mà...”
“Câm miệng!” Lục Chính Tây nhìn chằm chằm gã, lạnh lùng quát: “Hai tay ôm đầu! Ngồi xuống!”
“Được được, tôi ngồi, tôi ngồi, xin anh đừng nóng giận...” Gã nốt ruồi vừa cười cầu hòa vừa chậm rãi cong đầu gối.
Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm vào động tác của gã, khi thấy tay gã lén lút đưa về phía sau, cô nheo mắt lại.
Khi đầu gối cong xuống được một nửa, gã đột nhiên ngẩng phắt đầu, hung ác nhìn Lục Chính Tây, tay phải nhanh như chớp rút ra thứ gì đó giấu sau lưng.
Ngay khi gã ngẩng đầu lên, Giang Thiên Ca đã tung một cú đá vào cằm gã.
Lục Chính Tây theo sát phía sau, nhân lúc gã nốt ruồi chưa kịp phản ứng, anh giơ chân đạp mạnh vào n.g.ự.c gã.
Giang Thiên Ca thừa cơ hội xông lên, rút khẩu s.ú.n.g ngắn giấu sau lưng gã dí vào gáy hắn.
Sau khi khống chế được gã nốt ruồi, Lục Chính Tây kéo Giang Thiên Ca ra phía sau, che chắn cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-174.html.]
Vừa rồi, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca ra tay với gã nốt ruồi, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lục Chính Tây thầm cảm thấy sợ hãi.
“Thiên Ca, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Giọng Lục Chính Tây nghiêm nghị, kiên quyết nói: “Em lên xe chờ hoặc đứng im ở đây, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Gã đàn ông nốt ruồi bị áp chế, nhưng vẫn chưa xác định được trong đám người ở hiện trường, có ai là đồng bọn của hắn. Anh không thể để Giang Thiên Ca mạo hiểm nữa.
Giang Thiên Ca nhìn về phía lồng giam bên cạnh, “Để em xem nó một lát.”
Giang Thiên Ca vén miếng vải đen trong lồng lên, nhìn thấy chú gấu trúc Đại Hùng co rúm người trong góc lồng.
Nó rất gầy, lông thưa thớt, nhìn thấy Giang Thiên Ca, nó cảnh giác co rụt về phía sau, đồng thời phát ra tiếng kêu “Ư ử”.
Âm thanh của gấu trúc lớn có rất nhiều loại. Bình thường khi bị sợ hãi sẽ phát ra tiếng kêu “ư ử” giống chó sủa.
Giang Thiên Ca lấy quả táo trong túi ra, đưa vào trong lồng: “Bảo bối, lại đây, cho cậu ăn này.”
“... Đoàng.”
“Ặc... “
Nghe thấy tiếng s.ú.n.g vang và tiếng kêu nặng nề, Lục Chính Tây đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát. Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Thiên Ca ôm cánh tay, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi bên lồng: “Thiên Ca!”
“Không... Sao...”
Giang Thiên Ca bị s.ú.n.g b.ắ.n thuốc mê b.ắ.n trúng.
Tên kia hẳn là muốn dùng s.ú.n.g b.ắ.n vào gấu trúc, liều lượng thuốc mê rất lớn, Giang Thiên Ca vừa nói “Không sao” liền cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ.
Nhìn thấy Lục Chính Tây hốt hoảng chạy tới, Giang Thiên Ca muốn nói gì đó để anh yên tâm, nhưng chưa kịp mở miệng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
...
Hội nghị vừa kết thúc, Giang Viện Triều đã nhận được lệnh điều động khẩn cấp, ông lập tức dẫn người đến thành phố lân cận.
Ông nhận được tin báo, Lục Chính Tây nhận được tin tố cáo của quần chúng, có người buôn lậu động vật quý hiếm trong nước tại cảng biển thành phố lân cận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chính Tây đã dẫn người đến đó trước rồi.
Nhưng Giang Viện Triều không ngờ rằng, Giang Thiên Ca cũng ở đó, hơn nữa còn bị thương!
Nhìn Giang Thiên Ca đang nằm trên giường bệnh, Giang Viện Triều nhíu chặt lông mày, ngữ khí ngưng trọng hỏi: “Sao con bé còn chưa tỉnh?”
Vẻ mặt bác sĩ bên cạnh có chút lúng túng.
Theo lý mà nói, bệnh nhân hôm qua đã tỉnh lại rồi. Thế nhưng, đã một ngày trôi qua, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Các hạng mục kiểm tra của cô đều bình thường, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.