Giang Thiên Ca nhận lấy tờ báo, ngay  trang nhất, cô  thấy bản tuyên bố của Giang Viện Triều,  xong nội dung, cô gật đầu: “Ừ, là .”
Trần Tuệ Viên trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Vậy, Giang Ti Vũ , là Giang Ti Vũ của lớp  ?”
Giang Thiên Ca: “Ừ.”
Mấy  Trần Tuệ Viên đều ngẩn .
Họ  ngờ,  đời    chuyện éo le như , hơn nữa,  xảy  ngay bên cạnh họ!
Giang Ti Vũ và Giang Thiên Ca,  mà khi còn bé   ôm nhầm.
“Sao  thể ôm nhầm con  nhỉ?” Trương Hiểu Lệ nhíu mày hỏi: “Thiên Ca,    tại     ôm nhầm ?”
Giang Thiên Ca  cô bạn một cái,  bình tĩnh lắc đầu: “Không .”
Bản tuyên bố  báo  hề nhắc đến việc vợ chồng Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa cố ý tráo đổi con cái, chỉ  một cách chung chung là “ôm nhầm”.
Giang Thiên Ca : “Bố  đang điều tra.  mà, chuyện  qua lâu ,  khó điều tra.”
Vậy rốt cuộc đến khi nào mới  thể “điều tra rõ ràng”?
Tất nhiên là  đợi đến tháng Giêng năm , khi Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa  bắt.
...
Giang Ti Vũ cũng  thấy tờ báo.
Nhìn thấy bản tuyên bố  đó, cô  tối sầm mặt mũi, suýt chút nữa thì hộc máu.
Giang Ti Vũ nghiến răng nghiến lợi xé nát tờ báo, cô   ngờ Giang Viện Triều  tàn nhẫn như !
Bây giờ, tất cả   đều  cô    là con gái của nhà họ Giang! Giang Viện Triều  hề nương tay với cô !
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Giang Ti Vũ, Quan Mỹ Chi vội vàng cúi đầu,  dám  thẳng  Giang Ti Vũ.
Ban đầu, cô  còn nghĩ, cái tên  báo chỉ là trùng tên.   thấy phản ứng của Giang Ti Vũ, cô     trùng tên!
Giang Ti Vũ mà cô   chính là Giang Ti Vũ trong bản tuyên bố.
Giang Ti Vũ   là con gái ruột của Giang Viện Triều, mà là Giang Thiên Ca!
Trong lòng Quan Mỹ Chi tràn đầy hoang mang và bất lực.
Trước đây, vì Giang Ti Vũ, cô     đắc tội với Giang Thiên Ca. Nếu cha cô   yêu cầu cô   tạo dựng mối quan hệ  với Giang Thiên Ca, cô    ? Liệu Giang Thiên Ca  thèm để ý đến cô  ?
Quan Mỹ Chi chợt nhận , hôm đó Giang Ti Vũ    thời gian  ăn cơm là bởi vì cô    còn là con gái của nhà họ Giang nữa, cô  căn bản  thể gọi Giang Viện Triều  ngoài, cho nên mới  như .
Nghĩ đến đây, Quan Mỹ Chi  nhịn  ngẩng đầu, trừng mắt  Giang Ti Vũ.
Giang Ti Vũ  thấy, hận  thể lao đến tát cho Quan Mỹ Chi hai cái: “Quan Mỹ Chi, cô  ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-170.html.]
Cô  thầm mắng trong lòng: Đồ hám giàu, khinh !
“Cô nghĩ    con gái ruột của Giang Viện Triều, là   cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang ? Cô thất vọng , nhà họ Giang vẫn thừa nhận ! Cô  thấy , sáng nay Giang Hướng Mai còn đến thăm !”
Giang Ti Vũ nghiến răng nghiến lợi : “ tự nguyện rời khỏi nhà họ Giang, họ  giữ  , nhưng   vượt qua  khúc mắc trong lòng, nên mới kiên quyết rời !”
“Hơn nữa, cô đừng quên, bạn trai  là con trai nhà họ Lục! Cho dù   nhà họ Giang,  còn  nhà họ Lục!”
Nghe Giang Ti Vũ , Quan Mỹ Chi bán tín bán nghi, cô   gượng gạo: “Ti Vũ,   mà...”
Phó hiệu trưởng Trương Bình cũng  thấy bản tuyên bố  báo.
Mặt mũi ông  tối sầm .
Cuối cùng ông  cũng hiểu tại  hôm qua Giang Viện Triều  lạnh lùng như .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cái trò nịnh bợ của ông ,   là vuốt nhầm lông ngựa, mà là tát thẳng  mặt ngựa!
Xong , xong . Ông     đắc tội với Giang Viện Triều !
Trương Bình hối hận tát  mặt  hai cái.
Người  thấy bản tuyên bố  báo, còn  Lục Chính Tây.
Tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng     vụt tắt.
Nghĩ đến những tiếng “ ba” mà   gọi  đây, Lục Chính Tây cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lục Chính Tây cảm thấy,  lẽ,  nên tìm cơ hội  chuyện với Giang Thiên Ca, bàn về việc đến gặp Giang Viện Triều để  rõ  chuyện.
Bởi vì chuyện đăng báo tuyên bố,  nhiều  quen   tìm đến hỏi han, Giang Thiên Ca  hỏi đến phát ngán, tan học liền trực tiếp rời khỏi trường.
Ở cổng trường  một ông lão đang bán hạt dẻ rang, ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ, Giang Thiên Ca  thèm, bèn mua một phần.
Trong lúc đợi ông lão rang hạt dẻ, cô  thấy Lục Chính Tây sải bước  tới.
Giang Thiên Ca vẫy tay với : “Ăn hạt dẻ ? Em mua cho  một phần nhé?”
Ông lão bán hạt dẻ là  thật thà. Ông  rang hạt dẻ,  liếc  Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây, :
“Nhìn hai đứa con  giống  ăn tham, chắc chỉ là  nếm thử thôi, một phần là đủ , mua nhiều cũng lãng phí.”
Giang Thiên Ca cảm thấy ông lão    lý, bèn đổi giọng: “Vậy bác cho cháu một phần thôi, cháu chia cho   một nửa.”
“Vợ chồng thì phân chia gì, đều là  ăn cơm cùng một nồi, đừng  phân biệt rõ ràng như , khách sáo! Một túi là ăn hết!”
Giọng của ông lão  to, ông đưa túi hạt dẻ rang  xào xong cho Lục Chính Tây: “Này,  đàn ông   sẽ thương vợ  , thể hiện ở những chuyện nhỏ nhặt thế  đấy. Giúp vợ xách đồ, đưa ly nước, đều là việc đàn ông nên .”
Nghe ông lão  bất thình lình, Giang Thiên Ca buồn   Lục Chính Tây.
Lục Chính Tây cứng mặt nhận túi hạt dẻ,  với ông lão “Cảm ơn”  rời  cùng Giang Thiên Ca.