Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-03-22 06:53:50
Lượt xem: 61
Nhìn như vậy, cô ta cũng rốt cuộc nhớ ra, trước đó ở văn phòng tuyển sinh của đại học Hoa, cô ta đã gặp Giang Thiên Ca.
Giang Hướng Mai liếc nhìn Giang Thiên Ca một cái, liền kéo Giang Ti Vũ dậy, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta: “Em nói này anh Ba, làm người không thể quá nhẫn tâm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dù sao thì Ti Vũ cũng gọi anh là ba mười tám năm, gọi em là cô mười tám năm, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm bao nhiêu năm qua là không thể dứt bỏ được.”
“Còn cả cô nữa, cô tên Thiên Ca đúng không?”
Giang Hướng Mai quay đầu nhìn về phía Giang Thiên Ca, nghiêm mặt nói: “Mấy năm nay cô không ở nhà, đều là Ti Vũ thay cô hiếu kính trưởng bối. Cô không nói cảm kích con bé thì thôi, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ...”
Nghe Giang Hướng Mai chỉ trách, Giang Viện Triều lớn tiếng quát: “Giang Hướng Mai, im miệng lại cho tôi.”
“Im cái gì! Anh Ba, trước kia em còn tưởng anh là người chính trực hiệp nghĩa, không ngờ anh lại nhẫn tâm như vậy!”
Lúc Giang Hướng Mai lên tiếng, Giang Ti Vũ liền nắm chặt cánh tay cô ta, không ngừng dùng ngữ khí cầu xin, thấp giọng gọi “Cô”.
Thấy Giang Ti Vũ dựa dẫm vào mình như vậy, Giang Hướng Mai càng thêm kích động, cô ta như gà mẹ bảo vệ gà con, che chở Giang Ti Vũ ở phía sau, không để ý nói:
“Em mặc kệ, trong lòng em, Ti Vũ vĩnh viễn là cháu gái của em! Em không đồng ý để con bé đi!”
Cổ Giang Viện Triều đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng, tức giận đến mức nói không ra lời.
Nhìn dáng vẻ Giang Viện Triều sắp bị chọc tức đến nỗi ngất xỉu, Giang Thiên Ca cảm thấy không mắt mà nhìn.
Nhìn Giang Viện Triều lúc nãy hùng hổ lắm, kết quả ngay cả cãi nhau cũng không biết, còn bị người ta chặn họng đến mức nói không ra lời.
Chậc. Vừa rồi trên đường đi ông ta còn mạnh miệng nói chuyện gì cũng giao cho ông ta.
Giang Thiên Ca âm thầm thở dài.
Vẫn phải xem cô ra tay thôi.
Giang Thiên Ca nhìn về phía Giang Hướng Mai, thản nhiên nói: “Cháu có nói không cho cô nhận đâu, cô muốn nhận thì cứ nhận.”
Nghe cô nói vậy, Giang Hướng Mai ngẩn người, sau đó hài lòng hừ một tiếng: “Coi như cô...”
“Ông nội, cô út thật sự hiếu thuận với ông, sợ ông tuổi già neo đơn, muốn nhận thêm con trai về cho ông.”
Giang Thiên Ca quay đầu nhìn về phía ông Giang, nghiêm túc nói: “Hay là cháu kể cho ông nghe về ba nuôi của cháu, cũng chính là ba ruột của Giang Ti Vũ đi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-156.html.]
“Ông ấy cũng họ Giang, tên là Giang Thiết Quân. Tên trùng thế này thì sau khi nhận về cũng không cần đổi họ.”
“Giang Thiết Quân không thích làm việc, không thích tắm rửa, chỉ thích lười biếng, trộm cắp, thích nhìn trộm phụ nữ đi nhà vệ sinh, chui vào chăn của người góa phụ...”
Ông Giang: “...”
Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Hướng Mai tức giận trừng mắt: “Giang Thiên Ca! Cô nói bậy bạ gì đó! Khi nào thì tôi nói muốn nhận cái tên Giang Thiết Quân kia!”
“Không phải cô vừa nói sao? Cô út à, cô còn trẻ tuổi mà đã hay quên như vậy, có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”
Giang Thiên Ca ra vẻ nghiêm túc: “Nếu có bệnh thì phải đi chữa sớm đi. Bệnh trên người là không thể trì hoãn, càng trì hoãn càng nghiêm trọng đấy.”
Giang Chiêu Dương ở bên cạnh suýt chút nữa bật cười, bị Trần Ngọc Lan trừng mắt nên mới nhịn được. Anh ta run vai nhìn Giang Thiên Ca, tò mò không biết người em họ mới này làm sao có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.
Bình thường ở nhà, cô út chính là bá vương, chuyên gia gây chuyện vô lý. Lần trước chỉ vì anh ta ra ngoài chơi bóng rổ, không rủ Lý Chí Cường nhà cô ta đi cùng, thế là bị cô ta mắng cho một trận.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy mạch não của cô út không giống người bình thường. Trước đó anh ta chỉ lẩm bẩm một câu mà đã bị mẹ cho ăn đòn.
Bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca nói toạc ra như vậy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác hả hê. Nếu không phải tình huống không cho phép, anh ta nhất định phải giơ ngón tay cái với cô cô.
Bị mắng đầu óc có vấn đề, Giang Hướng Mai tức giận đến run người, cô ta run tay chỉ vào Giang Thiên Ca: “Cô... cô...”
Giang Hướng Mai “cô” nửa ngày, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng cô ta chỉ trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, phản bác: “Tôi không có!”
Nhìn dáng vẻ Giang Hướng Mai tức giận đến nỗi khói muốn bốc ra từ lỗ mũi, Giang Thiên Ca thầm cười lạnh.
Chỉ trích tôi vô lương tâm, lòng dạ sắt đá?
Được lắm.
Cô đã có lương tâm như vậy, tôi cũng sẽ không khách sáo.
Ánh mắt Giang Thiên Ca lạnh lùng, nhưng giọng nói lại rất chân thành: “Cô út, hay là cô đi khám não luôn thể khám luôn cả bệnh tâm thần đi. Trình độ hiểu biết của cô có chút vấn đề rồi đấy.”
“Không phải cô vừa nói muốn cho Giang Ti Vũ mãi mãi làm cháu gái của cô sao? Ba ruột của Giang Ti Vũ tên là Giang Thiết Quân, cô muốn nhận Giang Ti Vũ làm cháu gái, vậy trước tiên phải nhận Giang Thiết Quân làm anh trai đã chứ, nếu không thì Giang Ti Vũ làm sao là cháu gái của cô được?”
“Yên tâm đi, tuy Giang Thiết Quân không thích tắm rửa, đánh răng, răng vàng, miệng hôi, tướng mạo có chút khó coi, lại thích đánh người, nhưng mà đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ông ta là người thật thà, nhận làm anh trai, không thiệt đâu.”