Bây giờ quân huấn kết thúc, thời gian rảnh rỗi,  thể sắp xếp việc  .
Trở  ký túc xá, Giang Thiên Ca  chuyện  với  : “Mọi   thể tự tìm một tấm ván gỗ, dựa theo tỷ lệ của bàn phím, khắc hết tất cả các phím  bàn phím, bình thường cũng  thể luyện tập.”
“Hỏi thêm các bạn cùng lớp xem , nếu    học,  thể học chung.”
Trần Tuệ Viên, Dư Mai Tinh và những  khác, đều  vui, lập tức   tìm tấm ván gỗ  mô hình bàn phím.
Giang Thiên Ca cầm tờ báo phế trải lên bàn học, mới lấy hộp cơm giữ nhiệt từ trong túi .
Hộp cơm là loại nhiều tầng, tổng cộng  bốn tầng, tầng thứ nhất đựng sườn xào chua ngọt, tầng thứ hai là cá đù kho, tầng thứ ba là thịt viên sốt cà chua,  cùng là cơm.
Nhìn thấy những món ăn , Giang Thiên Ca hài lòng nhướng mày. Sườn và cá, đều là món cô thích ăn. Giang Viện Triều cũng  chút ánh mắt đấy chứ.
Không gian của hộp cơm  hạn, lượng đồ ăn của mỗi món cũng  nhiều, nhưng ba món cộng  cũng  ít. Một  Giang Thiên Ca ăn  hết, cô chia  một phần, để dành cho Trần Tuệ Viên và những  khác.
...
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Giang Ti Vũ và Giang Thiên Ca  chuyện xong, cô  trở về ký túc xá, mà  trở về nhà họ Giang.
Trước khi về nhà họ Giang, cô còn cố ý ghé qua một tiệm bánh ngọt lâu năm mua bánh ngọt mà ông bà nội thích ăn.
Vợ của Giang Hướng Lợi là Trần Ngọc Lan đang ở nhà,  thấy Giang Ti Vũ trở về, bà liền lên tiếng : “Ti Vũ, trở về ? Sao giờ   về?”
Lời của Trần Ngọc Lan chỉ là lời hỏi han  bình thường, nhưng Giang Ti Vũ  mới   thế của   vô thức cảm thấy trong lời  của bà  ý gì đó, nghi ngờ   bà   điều gì  .
Giang Ti Vũ nắm chặt hai tay, cố gắng  nghĩ nhiều, cô gượng , “Vâng” một tiếng.
Sau đó, cô điều chỉnh  vẻ mặt, ân cần : “Bác hai, bác đang nhặt đậu ạ, cháu giúp bác nhé.”
“Vậy thì  quá.” Trần Ngọc Lan  gật đầu, nhưng ánh mắt  Giang Ti Vũ  mang theo vài phần nghi hoặc.
Hôm nay Giang Ti Vũ, đổi tính  ?
Trước  Giang Ti Vũ đối xử với bà như thế nào, Trần Ngọc Lan rõ ràng hơn ai hết.
Bởi vì bà xuất  bình thường, hiện giờ cũng chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ   chức vụ gì trong một nhà máy. Mặc dù bình thường  thấy bà, Giang Ti Vũ vẫn sẽ cung kính gọi một tiếng “bác hai”, nhưng trong sự cung kính đó  bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, trong lòng bà  rõ ràng.
Bình thường, Giang Ti Vũ đều chỉ chào hỏi  xoay  rời ,  bao giờ chủ động  gần bà.
Tại  hôm nay  trở về   giúp bà  việc? Còn  ân cần như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-140.html.]
Trần Ngọc Lan bất động thanh sắc đánh giá Giang Ti Vũ.
Bà thật sự hy vọng Giang Ti Vũ  thực sự  đổi. Người một nhà với , cả ngày cứ âm thầm coi thường  , xem thường  ,  ý nghĩa gì chứ?
Trước , những thái độ ngấm ngầm của Giang Ti Vũ, bà   , một là vì nể mặt Giang Viện Triều, hai là vì Giang Ti Vũ chỉ là một đứa trẻ, bà cũng  chấp nhặt với một đứa trẻ.
Trần Ngọc Lan giấu những suy nghĩ trong lòng, bà thản nhiên  chuyện phiếm với Giang Ti Vũ, hỏi Giang Ti Vũ hôm nay   chơi.
Đang  chuyện thì bà nội Giang trở về. Nhìn thấy Giang Ti Vũ, bà nhướng mày hỏi: “Sao con bé  về đây?”
Trong lòng Giang Ti Vũ  run lên.
Giang Ti Vũ  gượng hai tiếng, vẻ mặt ngoan ngoãn : “Bà nội, lúc con về, con  ghé qua tiệm bánh ngọt Cát Tường mua bánh ngọt nhân hạt sen cho bà và ông nội ạ.”
Bà Giang gật đầu, trong lòng   chút khó hiểu.
Lúc Giang Viện Triều xách hộp cơm  ngoài, bà  vặn gặp , thuận miệng hỏi một câu, hỏi ông là đưa cơm cho ai.
Giang Viện Triều trả lời là “Đưa cơm cho con bé”.
Bà liền nghĩ là Giang Ti Vũ  trở về trường, Giang Viện Triều  đến trường đưa cơm cho Giang Ti Vũ.
Sao bây giờ Giang Ti Vũ  về nhà, chẳng lẽ hai cha con  lệch đường?
Trong lòng bà Giang nghĩ như , liền hỏi: “Ti Vũ, con  gặp ba con ?”
“Hả?” Giang Ti Vũ khó hiểu  bà Giang, cô suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời: “Sáng nay lúc con  khỏi nhà, ba đang bận việc trong thư phòng, con   quấy rầy ba.”
Nghe Giang Ti Vũ , bà Giang nhíu mày, câu trả lời của Giang Ti Vũ, căn bản   là câu trả lời cho câu hỏi của bà.
“Không  con  về trường  ? Ba con ...”
“Mẹ.” Giang Viện Triều  lúc trở về, ông lên tiếng cắt ngang lời bà Giang.
Nghe  giọng  trầm thấp của Giang Viện Triều, đáy lòng Giang Ti Vũ run lên.
Trước , cô  chút sợ Giang Viện Triều, cảm thấy ánh mắt của ông  sắc bén. Cô vẫn nghĩ là do  và Giang Viện Triều ít tiếp xúc,  quen thuộc với  nên cô mới sợ ông.
Cô nghĩ, chờ  khi hai cha con quen thuộc hơn,  cách giữa hai  biến mất, thì sẽ  hơn.
 bây giờ,  khi    thế của , trong lòng cô càng thêm sợ hãi Giang Viện Triều.