“Họ là  và  trai ruột của cô, cũng là  nuôi và  nuôi của , họ hỏi thăm tình hình của ,   thì  cho họ , chẳng  là chuyện nên  của một  con,  em ?”
Giang Ti Vũ tức giận: “Cô...”
Tên Giang Thiên Bảo , tham lam vô độ, giống như kẹo cao su dính chặt  , dính   thì  thể nào gỡ  .
Lần đầu tiên gặp mặt,   há mồm hét giá, đòi cô  đưa 500 đồng, cô   đưa,  liền uy h.i.ế.p  sẽ đến nhà họ Giang vạch trần  phận của cô !
Cô   dám  đưa!
Hôm nay Giang Thiên Bảo  lấy  tiền từ chỗ cô ,   chắc chắn   sẽ còn đến tìm cô  đòi tiền. Cô  nào  nhiều tiền như  để cho   chứ!
Giang Ti Vũ cố nén giận, sắc mặt khó coi : “Thiên Ca, cô và  con họ sống với  bao nhiêu năm như , chắc chắn họ sẽ  lời cô. Hay là cô và  cùng  khuyên họ về quê , Bắc Kinh  thích hợp với họ...”
Giang Thiên Ca qua loa đáp: “Chuyện đó để   hẵng .”
Bảo cô  khuyên Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa rời ? Nghĩ  nhỉ.
...
Chờ Giang Ti Vũ  khuất, Giang Thiên Ca liếc  góc tường ký túc xá, thản nhiên lên tiếng: “Ra .”
Nghe thấy tiếng Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều từ  bức tường  , trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng, ông cong môi, dịu dàng gọi: “Thiên Ca.”
Giang Thiên Ca liếc  ông,  móc: “Sao  đến nữa ? Đến tìm cô con gái giả của ông ?”
Giang Viện Triều vội vàng phủ nhận: “Không, bố đến tìm con.”
“Bố kêu dì giúp việc  chút đồ ăn, mang đến cho con.”
Ông đang định   ký túc xá thì thấy Thiên Ca và Giang Ti Vũ   tán cây, vì nhớ lời dặn dò của Thiên Ca lúc sáng, nên ông mới nấp  bức tường.
Ông   cố ý  lén .
Vừa  Giang Thiên Ca  để ý thấy Giang Viện Triều xách theo một thứ gì đó hình trụ, bên ngoài bọc một lớp vải bố,    là thứ gì.
Nghe Giang Viện Triều , cô đoán đó là hộp cơm giữ nhiệt bằng men.
Buổi sáng đưa cô đến nhà hàng Thủ Đô, chiều tối  mang đồ ăn đến cho cô. Ông bố  coi cô là thùng phi,  dùng đồ ăn để mua chuộc cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-139.html.]
Giang Thiên Ca giơ tay nhận lấy cái túi  tay Giang Viện Triều, vẫy tay với ông: “Được , đồ đưa đến  thì về . Đừng để lộ chuyện  của con.”
Giang Viện Triều hiền lành gật đầu, ông dặn dò: “Đều là dì   xong,  khi lấy về con tranh thủ lúc nóng ăn, ăn xong, đặt hộp cơm là ,   ba đến lấy.”
Trong lòng suy nghĩ một phen, Giang Viện Triều  : “Thiên Ca, con đừng  Ti Vũ  lung tung, ông bà nội đều là   , họ nhất định sẽ thích con.”
“Ba  một căn nhà ở Tây Đơn, nếu   con   ở cùng   thì cũng  thể đến đó ở.”
Sau khi mấy  con trai nhà họ Giang kết hôn, đều dọn  ngoài ở.
Bởi vì  đó Giang Viện Triều vẫn luôn  ở Bắc Thành, Giang Ti Vũ vẫn  theo ông bà nội ở nhà cũ. Sau khi ông trở về, cũng ở trong nhà cũ .
Mấy  em khác bình thường cũng thường xuyên dẫn theo vợ con đến thăm ông bà, ngủ  nhà cũ, trong nhà thường xuyên  náo nhiệt.
Sau  Thiên Ca trở về, nếu như  quen với nhiều  trong nhà như , bọn họ  thể dọn , đến căn nhà ở Tây Đơn.
Vừa  những gì Thiên Ca  ông đều  . Ông  những lời của Thiên Ca mặc dù là cố ý  cho Giang Ti Vũ , nhưng những gì con bé  đều là sự thật, đều là suy nghĩ thật sự trong lòng con bé.
Mình sẽ chậm rãi chứng minh với con bé, sẽ khiến con bé  đổi cách , sẽ khiến con bé bằng lòng về nhà.
“Con  .” Giang Thiên Ca gật đầu qua loa, tiếp tục đuổi : “Ba đừng lải nhải nữa,  nhanh .”
Thái độ của Giang Thiên Ca lạnh nhạt, Giang Viện Triều cũng  nản lòng. Ông đặt ngón tay lên , như nghĩ đến điều gì trong đầu,  mở miệng :
“Thiên Ca, liên quan tới việc gõ bàn phím máy tính,  đây ở phân bộ quân đội ba  học lớp của con,  đó ba cũng thường xuyên luyện tập, nhưng gõ   thuận tay lắm,  đôi khi gõ chữ cũng   chính xác lắm. Con khi nào rảnh,  thể dành thời gian giảng giải cho ba một chút ?”
Giọng điệu của Giang Viện Triều  khiêm tốn, cũng    vì  là trưởng bối mà thỉnh giáo vấn đề với con cháu, cảm thấy   tự nhiên.
Nói xong, ánh mắt Giang Viện Triều chân thành khiêm tốn  Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca: “...”
Ba kiếm đại cái cớ nào khác  ? Cái   giả quá!
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca bĩu môi: “Gõ chỗ nào  chính xác ạ?”
Giang Viện Triều bắt đầu , cứ thế kéo dài nửa tiếng, đến khi lo lắng thời gian lâu hơn nữa, đồ ăn trong hộp đều nguội lạnh, ông mới ngừng đề tài.
“Thiên Ca, con về  , vấn đề còn , hôm nào ba  thỉnh giáo con .”
Giang Viện Triều  , Giang Thiên Ca mới nhớ ,  khi huấn luyện quân sự cô  đồng ý với Dư Mai Tinh và những  khác là sẽ dạy họ gõ bàn phím.