“Nếu  dám keo kiệt với em, em sẽ đá  ngay lập tức, tìm  khác hào phóng hơn.”
Lục Chính Tây cũng chú ý tới lời  của tên đàn ông keo kiệt ,  Giang Thiên Ca đang cố ý  cho  ,   phối hợp: “Ừ,  nhớ .”
Dừng một chút,   : “Anh sẽ hào phóng với em. Em  thích đồ ăn ở nhà hàng Thủ Đô ? Nếu thích,   chúng   thể thường xuyên đến đó.”
Nhận thấy tên đàn ông keo kiệt  đang  về phía bọn họ, Giang Thiên Ca lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lục Chính Tây, khen  nhanh chóng,  cố ý lên giọng : “Vâng ,  thật ,   ngày nào chúng  cũng đến đó.”
Gương mặt tên đàn ông keo kiệt bên cạnh đen  như gan heo, cô gái đối diện   đang trừng mắt    với vẻ mặt khó coi.
Thấy , Giang Thiên Ca  hài lòng, bảo Lục Chính Tây chèo thuyền , tránh xa tên keo kiệt .
Lục Chính Tây  lời chèo thuyền .
Đợi đến khi   xa,  còn  thấy giọng  của tên đàn ông keo kiệt  nữa, Lục Chính Tây mới dừng : “Những lời    đều là thật lòng.”
“Hả?” Cô gái  hình như đang cãi  với tên keo kiệt, Giang Thiên Ca đang xem nên nhất thời  phản ứng kịp lời Lục Chính Tây  là  ý gì.
Lục Chính Tây  Giang Thiên Ca, giọng  trầm thấp nghiêm túc: “Nếu em thích đồ ăn ở nhà hàng Thủ Đô,   chúng   thể thường xuyên đến đó ăn cơm.”
Bây giờ những nhà hàng  tiếng tăm đều in logo lên hộp đựng thức ăn. Vừa  thấy túi đồ ăn Giang Thiên Ca mang theo, Lục Chính Tây  nhận  đó là đồ ăn  mua từ nhà hàng Thủ Đô.
Cố ý mua mang về, chắc chắn là  thích.
Nếu Giang Thiên Ca thích,   bọn họ  thể thường xuyên đến đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ồ, thì  là   chuyện .” Giang Thiên Ca phản ứng , : “Có một vài món khá ngon, nhưng cũng  cần  thường xuyên đến đó, thỉnh thoảng  là  .”
Sau đó, cô  ngẩng đầu hỏi: “Còn ,   thích ?”
“Sáng nay   đến đó , nếu em thích, chúng  sẽ hẹn thời gian  cùng .”
“Ông già  đáng tin cậy  của em, ông  bảo   em đến nhà hàng Thủ Đô,  ăn gì cứ gọi, ghi sổ ông  trả tiền. Lần  chúng  cùng , gọi nhiều món ngon, đắt tiền một chút, ghi hết  sổ của ông !”
Lục Chính Tây: “...”
“Emvà... ba ruột của em, hiện tại thế nào ?”
Giang Thiên Ca bĩu môi: “Cứ như  , em vẫn   ý định nhận ông .”
Thấy cô    nhiều, Lục Chính Tây do dự một hồi,  hỏi: “Chuyện em tìm bạn trai, ông    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-131.html.]
“Ông  cần gì  ?” Giang Thiên Ca đương nhiên : “Em  tìm   yêu  , ông  quản  ?”
“Anh  vẻ mặt gì ? Sợ ông  trách  hái cải trắng nhà ông  ? Yên tâm, bây giờ ông  đang cầu xin em nhận ông  đấy.”
“Sau  em hoặc là  nhận ông , nếu nhận ông  nhất định sẽ nắm ông  trong tay. Chỉ cần  và em  cùng một chiến tuyến, ông   dám đối xử với  như thế nào .”
“Nếu ông  dám bắt nạt , em sẽ lấy nước đậu nành dội  miệng ông !”
Vừa về đến nhà, Giang Viện Triều hắt  một cái, tai cũng chợt nóng lên.
Không  tại  phản ứng đầu tiên trong đầu ông  nghĩ đến Giang Thiên Ca. Cảm thấy là cô đang... nhắc tới ông.
...
Bên ,  khi   địa chỉ của Giang Ti Vũ từ Trần Tuệ Viên, Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo vội vàng chạy tới.
Đương nhiên Trương Lê Hoa  dám trực tiếp đến nhà họ Giang. Bà  tìm một đứa bé ở đầu ngõ, nhờ đứa bé giúp bà  đến nhà họ Giang gọi Giang Ti Vũ .
Bác gái mập Cao Kim Lan  chung xe lửa với Giang Thiên Ca lúc , bây giờ bà  đang  theo Chu Quế Phương, ở  nhà họ Giang  bảo mẫu.
Lúc đứa nhỏ tìm tới, là bà  mở cửa. Đuổi đứa nhỏ , Cao Kim Lan trở về  với Giang Ti Vũ: “Tiểu thư, ngoài ngõ   tìm cô.”
“Ai tìm ?” Giang Ti Vũ nhíu mày, sắc mặt  .
Không  tại  bắt đầu từ sáng sớm hôm nay trong lòng cô luôn  một sự bối rối khó hiểu,  rõ nguyên do.
Nghe Giang Ti Vũ hỏi, Cao Kim Lan âm thầm bấm  đùi. Xong ,   bà  quên hỏi.
Tuy tiểu thư sẽ  nổi nóng, nhưng nếu chọc tiểu thư  vui, cô  sẽ âm thầm ngáng chân  khác.
Cao Kim Lan  dám    , bà  đảo mắt, vội vàng bịa chuyện: “Hình như  là bạn học của cô.”
Bạn học?
Giang Ti Vũ nhớ, hai ngày , Quan Mỹ Chi    hẹn cô  chơi. Nghĩ đến việc Quan Mỹ Chi lúc nào cũng nịnh bợ , Giang Ti Vũ bĩu môi, trong lòng  khinh thường.
  chơi với Quan Mỹ Chi cũng  lợi, dù ăn gì, chơi gì cũng  cần tự bỏ tiền.
Giang Ti Vũ nghĩ nghĩ, bèn  về phòng  một bộ đồ khác    ngoài.
Lúc  đến cửa, cô suy nghĩ một chút   trở về,  đến thư phòng của Giang Viện Triều,  chào hỏi ông.  khi cô  qua, thư phòng vẫn đóng cửa, bên trong cũng   động tĩnh gì, cô chỉ đành bỏ .