Một tháng , Giang Thiên Bảo đột nhiên    một cô em gái ruột, đang sống những ngày tháng sung sướng ở nhà quan lớn tại Bắc Thành. Em gái ruột còn  thư về   đón họ lên đó hưởng phúc.
Chuyện  như , tất nhiên    !
Ở nhà, tên khốn Giang Thiết Quân ,   việc gì cũng đánh  . Ở nhà thế , chẳng  khi nào  đánh chết.
Giấy báo nhập học  mất,    thể mạo danh Giang Thiên Ca để  đại học,  thể dựa  bản lĩnh của   quan lớn.
,    thể nhờ em gái ruột mở đường, kiếm cho   một chức quan!
Giang Thiên Bảo  lên kế hoạch   đấy,  tiên sẽ để em gái ruột dẫn  chơi khắp Bắc Thành,  đó nhờ cô mở đường cho    quan!
Kết quả, họ hăng hái xông  trường học, nhưng căn bản  tìm thấy ai.
Đứng  tàu hỏa một ngày một đêm, vốn  mệt mỏi, tiều tụy, bây giờ  gặp trắc trở, Giang Thiên Bảo  ngừng cằn nhằn.
Gương mặt Trương Lê Hoa xám xịt, bà  cũng  bất mãn với việc lặn lội đến Bắc Thành mà  tìm thấy con gái, nhưng  Giang Thiên Bảo cằn nhằn, bà    lên tiếng giải thích:
“Bây giờ đang là dịp lễ Quốc khánh,  thể em gái con  nghĩ chúng   đến  lúc . Nếu nó   thư cho chúng  đến, chắc chắn là  tính toán kỹ .”
Nhìn thấy thái độ của Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa khuyên nhủ bằng giọng điệu nghiêm túc: “Thiên Bảo, nó là em gái ruột của con, con  thể đối xử với nó như đối xử với Giang Thiên Ca ...”
Giang Thiên Bảo  kiên nhẫn  bà  lải nhải, bực bội xua tay: “Biết ,  ,  lấy tiền nhanh lên, con   ăn cơm, đói c.h.ế.t !”
Nhìn thấy những  khác  đường đều mặc áo sơ mi, giày da sáng bóng, trong lòng Giang Thiên Bảo  ghen tỵ, nhưng ngoài mặt vẫn khinh thường hừ một tiếng. Chờ đến khi gặp  em gái ruột,   sẽ bảo cô dẫn  mua quần áo, giày da.
Dù   nuôi em gái ruột của   cũng là  giàu , tiền tiêu vặt của cô  chắc chắn  nhiều. Anh  nhất định  bắt cô  mua cho  những thứ đắt nhất, oai phong nhất!
Giang Thiên Bảo hất cằm lên đầy đắc ý, ngậm một ngụm nước bọt, khinh thường nhổ xuống đất.
“Khụ khụ...”
“Á!”
Giang Ti Vũ hét lên đầy kinh hãi, cảm giác nhớp nháp  ngón chân khiến da đầu cô tê rần.
Giang Ti Vũ trừng mắt  Giang Thiên Bảo đầy chán ghét, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ nhà quê   văn hóa! Anh tưởng đây là cái vùng quê bẩn thỉu của  chắc! Cút về quê  !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Những  khác  đường đều ăn mặc sáng sủa, chỉ   là ăn mặc lôi thôi, trong lòng Giang Thiên Bảo vốn   bực bội.
Giờ     mắng là đồ nhà quê, cơn giận dữ trong lòng Giang Thiên Bảo bùng lên,   chỉ  Giang Ti Vũ: “Mắng ai đấy hả? Cô mới là đồ nhà quê, cả nhà cô đều là đồ nhà quê!”
“Nhổ nước bọt   cô thì  ?  nhổ đấy!” Nói xong, Giang Thiên Bảo  ngậm một ngụm nước bọt, nhổ thẳng   Giang Ti Vũ.
“Nói cho cô , em gái ruột của  là tiểu thư con nhà quan lớn đấy, cô mà còn dám mắng ,  sẽ bảo em gái  xử lý cô, lột sạch quần áo, ném  giữa đám đàn ông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-122.html.]
Bị chỉ thẳng mặt mắng là đồ nhà quê, Trương Lê Hoa cũng tức giận  thôi, bà  “phì” một tiếng với Giang Ti Vũ, mắng:
“Con ranh con , ai là đồ nhà quê hả? Bối cảnh nhà chúng  lớn lắm đấy. Biết Giang Bộ Thanh ? Ông  là ông nội của con gái  đấy.”
Giang Ti Vũ  tức  giận.
Bà nội ở nhà vẫn  từ bỏ ý định  Giang Viện Triều tái hôn. Vừa nãy, bà còn gọi cô đến  chuyện, bảo cô  khuyên Giang Viện Triều.
Cô  thể từ chối thẳng thừng, để bà cụ nghĩ cô  hiểu chuyện, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trong lòng bực bội, cô bèn kiếm cớ  khỏi nhà.
Không ngờ  gặp  cái tên nhà quê ghê tởm,   văn hóa !
Hắn  nhổ nước bọt   cô,  những  xin , mà còn dám mắng cô?
Còn dám   là họ hàng của Giang Bộ Thanh?
Mắt Giang Ti Vũ đỏ ngầu,  mặt đầy vẻ âm trầm, độc ác.
“Các  cứ đợi đấy!”
Hai tên nhà quê , chắc là họ hàng nghèo từ quê đến nhà họ Giang moi tiền. Chọc giận cô, đừng hòng lấy  một đồng nào từ nhà họ Giang.
Cô  khiến bọn chúng  những  moi  gì, mà còn  lột một lớp da!
...
Lễ Quốc khánh năm nay  nghỉ ba ngày, từ mùng một đến mùng ba tháng mười.
Kết thúc lễ duyệt binh, khi Giang Thiên Ca trở về trường học thì trời  là buổi chiều. Những  gặp cô đều phấn khích   thấy cô  tivi, còn  kéo cô  hỏi han cảm nhận khi tham gia lễ duyệt binh.
Giang Thiên Ca chỉ  dăm ba câu qua loa  về ký túc xá.
Mấy ngày nay  tập luyện, mệt c.h.ế.t  .
Hơn nữa, sáng nay, mặc dù thời gian tập trung là năm giờ sáng, nhưng bọn họ   dậy từ hai giờ sáng để chuẩn . Tối qua gần như chẳng ngủ  chút nào.
Giang Thiên Ca  tắm rửa  lên giường ngủ bù.
Lúc cô tỉnh dậy thì Trần Tuệ Viên và các bạn cùng phòng  về, ai nấy đều yên lặng  ở chỗ của ,  ai  với ai câu nào.
Dư Mai Tinh là  đầu tiên phát hiện Giang Thiên Ca  tỉnh, mắt cô  sáng lên: “Thiên Ca! Mình  thấy   tivi đấy!”
“Ừ ừ.” Giang Thiên Ca khẽ gật đầu.