Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:30:38
Lượt xem: 51
Lục Chính Tây quay người lại, sau khi nhìn thấy tình huống phía sau, ánh mắt anh cũng lập tức lạnh xuống.
Lâm Tĩnh Huệ nghiến răng mắng: “Mấy tên nhóc thối tha này!”
...
Các nhân viên đang xác nhận lại thời gian và quy trình, mọi người trong các khối đội hình đều đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Sau khi thu hồi ánh mắt khỏi Giang Viện Triều và Lâm Tĩnh Huệ, Giang Thiên Ca tìm một góc tường yên tĩnh ngồi xuống, cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Giang Thiên Ca còn đang ngơ ngác thì mở mắt ra đã thấy một nam sinh đứng trước mặt, mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt vào nhau đầy căng thẳng.
Phía sau cậu ta còn có mấy người đang đứng, ai nấy đều nhìn cô và nam sinh kia với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Giang Thiên Ca: “...”
Giang Thiên Ca cảm thấy một luồng khí đen tối đang bốc lên, không phải như cô nghĩ đấy chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Giang... bạn học Giang Thiên Ca! Cậu có biết tôi không? Bây giờ tôi muốn chính thức giới thiệu bản thân với cậu. Tôi là Trần Tầm, sinh viên khoa luật của đại học Kinh Đô, năm nay tôi hai mươi tuổi, nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ tôi đều làm việc trong cơ quan của bộ.”
“Bạn học Giang Thiên Ca, từ cái nhìn đầu tiên gặp cậu, tôi đã bị cậu thu hút sâu sắc, nụ cười của cậu khiến tôi say đắm, tôi cảm thấy cậu chính là bạn gái trong mộng của tôi! Bạn học Giang Thiên Ca, chúng ta hẹn hò đi!”
Trần Tầm nói xong, những người đứng sau cậu ta liền kích động hò reo: “Bạn học Giang Thiên Ca, đồng ý với cậu ấy đi!”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!...”
“Mấy đứa đang làm cái gì vậy?” Giọng nói của Giang Viện Triều trầm thấp và nghiêm khắc.
Ánh mắt ông lướt qua từng người một, sau đó dừng lại trên người Trần Tầm.
Nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm và lạnh lùng của Giang Viện Triều, Trần Tầm sợ đến mức khóe miệng giật giật, hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn Trần Tầm cùng mấy người bạn bị dọa đến mặt mày xanh tái, rồi lại nhìn Giang Viện Triều và Lục Chính Tây với sắc mặt âm trầm, còn có cả Lâm Tĩnh Huệ đang hóng hớt.
Giang Thiên Ca á khẩu không biết nên nói gì cho phải.
Đây là chuyện gì thế này?
Thấy Trần Tầm sắp bị dọa khóc, Giang Thiên Ca không nỡ nhìn nữa, cô rộng lượng lên tiếng giải vây cho cậu ta:
“Bạn học Trần Tầm, cậu về đi. Tớ muốn tập trung học tập, không có thời gian yêu đương.”
Trần Tầm run rẩy nói: “Vâng... Vâng... Xin... Xin lỗi đã làm phiền...”
Nói xong, cậu ta không dám nhìn Giang Viện Triều, cúi đầu vội vàng chạy đi. Mấy người bạn đi cùng cậu ta cũng run rẩy chân tay chạy theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-115.html.]
Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều, tuy cô không biết tại sao ông lại phản ứng thái quá như vậy nhưng dù sao ông cũng là đang giúp cô. Giang Thiên Ca liền nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn đồng chí lãnh đạo.”
“Cháu không sao. Nam sinh kia chỉ tỏ tình với cháu thôi, cũng không làm gì quá đáng, chú không cần phải kích động như vậy.”
Ban đầu cô còn thấy hơi khó chịu với màn tỏ tình của Trần Tầm nhưng bây giờ thấy Giang Viện Triều xuất hiện, dọa cho cậu ta sợ đến mức tè ra quần, cô lại thấy hơi thương hại cậu ta.
Giang Viện Triều khẽ “ừm” một tiếng, ông cố gắng kìm nén cảm xúc phức tạp trong mắt, dịu dàng nói:
“Cháu làm vậy là đúng rồi. Bây giờ cháu còn nhỏ, chuyện yêu đương không cần phải vội.”
Nghe vậy, Giang Thiên Ca ngẩng mắt lên, sau đó mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, chú nói đúng, không vội, không vội.”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt Lục Chính Tây khẽ động.
Giang Thiên Ca lặng lẽ nhướng mày với Lục Chính Tây.
“Thế nào? Lục Chính Tây, anh có muốn làm bạn trai tôi không?”
Giang Thiên Ca lặng lẽ đuổi theo Lục Chính Tây, cô nháy mắt cười nói: “Nếu anh không muốn thì tôi đi tìm người khác đấy, anh xem, người theo đuổi tôi cũng nhiều lắm.”
Giang Thiên Ca nhìn anh với ánh mắt thẳng thắn và táo bạo, Lục Chính Tây sững người một chút: “... Không phải em vừa nói muốn tập trung học tập, không vội vàng yêu đương sao?”
Vừa rồi cô nói chuyện với Giang Viện Triều rất nghiêm túc mà.
Giang Thiên Ca nhìn anh với ánh mắt ngây thơ vô tội: “Nói cho vui thôi mà.”
Cô nghiêm túc đáp lời Giang Viện Triều như vậy chỉ là không muốn làm mất mặt ông ấy thôi.
Giang Viện Triều đâu phải là ai của cô, ông ấy không quản được chuyện cô yêu đương lúc nào.
Chưa nói đến Giang Viện Triều chỉ là người xa lạ, cho dù là bố mẹ ruột của cô cũng không được.
Giang Thiên Ca cười híp mắt nói: “Em không thích cái tên Trần Tầm cổ hủ đó, đương nhiên là phải tập trung học tập, không có thời gian yêu đương rồi. Nhưng mà em thích anh, vậy thì em có thời gian.”
Nghe được lời của cô, Lục Chính Tây không tự chủ được nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khó phát hiện.
Im lặng một lát, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Năm nay anh hai mươi lăm tuổi.”
Giang Thiên Ca: “Ừm, rồi sao nữa?”
“Em không thấy anh già sao?”
Trong giọng nói của Lục Chính Tây mang theo chút cảm xúc khó diễn tả.