Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:27:10
Lượt xem: 21

Lục Tự Văn đang say sưa liệt kê các quân khu có khả năng cử binh lính tham gia diễu binh.

Giang Thiên Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đỗ Hồng Kỳ đối diện, bắt gặp ánh mắt của cô, Đỗ Hồng Kỳ vội vàng cúi đầu xuống.

Giang Thiên Ca nhíu mày, lên tiếng gọi: “Đỗ Hồng Kỳ, cậu ngồi cùng bọn tớ không?”

Nghe Giang Thiên Ca gọi, Trần Tuệ Viên và những người khác nhìn Đỗ Hồng Kỳ, sau đó chủ động nhường chỗ cho cô.

Đỗ Hồng Kỳ cúi đầu, trong lòng rối bời, phức tạp.

Nghe Quan Mỹ Chi và Giang Ti Vũ nói muốn báo cáo về chuyện của cô, phản ứng đầu tiên của cô là muốn nói cho Giang Thiên Ca biết.

Nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại không dám.

Ở trường, cô ở cùng phòng với Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi, nếu để hai người họ biết chuyện cô nói cho Giang Thiên Ca, chắc chắn cô sẽ bị nhằm vào.

Hơn nữa, nghe nói ông và bố của Giang Ti Vũ đều là quan chức cấp cao, trong nhà còn rất nhiều họ hàng làm việc ở các bộ ban ngành.

Nếu bị Giang Ti Vũ nhằm vào, có khi sau này ra trường, việc phân công công việc của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đỗ Hồng Kỳ không dám nhìn thẳng Giang Thiên Ca, hai tay siết chặt, lắp bắp: “Tớ... tớ... vẫn là...”

...

Trong văn phòng, Lục Chính Tây, Lương Bân và những người khác đang dựa vào thành tích và biểu hiện huấn luyện hàng ngày của mọi người để chọn ra quân huấn tiêu biểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca, Tiêu Phong, Cao Dương, Trần Quý Bằng, Trương Linh, Tôn Đức Thiêm, Liêu Phương Siêu, Hoàng Tư Giai, Nguyễn Cường.”

Đọc xong danh sách, Lục Chính Tây nói: “Đây là mười người có thành tích tốt nhất, mọi người xem lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ nộp danh sách cho trường.”

Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến quốc khánh, cần phải nhanh chóng lập danh sách quân huấn tiêu biểu để còn tập huấn cho bọn họ.

Lương Bân và những người khác đều nói không có vấn đề gì.

“Được, tôi nộp danh sách...” Lục Chính Tây đang nói thì có tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc.”

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa. Nhận ra Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi, Lương Bân đứng dậy trước: “Hai em có chuyện gì vậy?”

Giang Ti Vũ nhìn Lục Chính Tây bằng ánh mắt si mê, nhưng thấy anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, trong lòng cô không khỏi dâng lên nỗi thất vọng.

Giang Ti Vũ kìm nén cảm xúc, nhìn Lương Bân nói: “Huấn luyện viên, bạn Quan Mỹ Chi muốn báo cáo một việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-107.html.]

Nói xong, Giang Ti Vũ khẽ đẩy Quan Mỹ Chi.

Khi nói chuyện này cho Giang Ti Vũ, Quan Mỹ Chi đã đoán được Giang Ti Vũ sẽ để cô ta lên tiếng báo cáo, nghe Giang Ti Vũ nói, Quan Mỹ Chi liền bước lên trước, nói những lời đã chuẩn bị trong đầu:

“Huấn luyện viên, chúng em luôn ghi nhớ lời huấn thị của anh, nội vụ có thể thể hiện sức chiến đấu của một đội ngũ, gấp chăn là một nội dung quan trọng của huấn luyện quân sự, liên quan mật thiết đến thành tích huấn luyện. Rất nhiều bạn học chúng em đều rất nghiêm túc gấp chăn.”

“Nhưng, em tình cờ phát hiện ra có một số bạn gian lận trong việc gấp chăn.”

“Em muốn báo cáo với anh, Trần Ngọc Mai, Giang Thiên Ca, Phùng Chiêu Đệ thuộc trung đội 12, chăn của họ đều do người khác gấp. Họ coi thường nội quy huấn luyện, gian lận trong việc gấp chăn...”

Quan Mỹ Chi cho rằng chỉ cần nói thêm hai người nữa thì huấn luyện viên sẽ không nhận ra ý đồ của cô ta.

Nhưng nghe cô ta nói xong, Lục Chính Tây, Lương Bân và những người khác đều hiểu rõ, lúc này còn đến báo cáo, mục đích là gì, không cần nghĩ cũng biết.

Thật là...

Lương Bân nhìn Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây không chớp mắt, vẻ mặt không chút cảm xúc, anh cúi đầu, ra vẻ không muốn nhúng tay vào.

Lương Bân đau đầu như muốn nổ tung.

Thực ra chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Đối với những người lính như họ, gấp chăn là kỹ năng cơ bản nhất, chăn của mỗi người đều phải gấp vuông vắn, ngay ngắn.

Yêu cầu đối với những sinh viên tham gia huấn luyện quân sự này trên lý thuyết cũng vậy.

Nhưng lý thuyết và thực tế luôn có sự khác biệt, những sinh viên này chỉ huấn luyện quân sự có một tháng, không thể nào có nhiều thời gian để học cách gấp chăn được.

Vì vậy, đối với việc gấp chăn, họ chỉ cần nhìn qua là được, không quá khắt khe, miễn là đạt yêu cầu.

Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có người lấy chuyện này ra làm tiêu chuẩn.

Lương Bân nhìn Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Khi nào các em phát hiện ra? Sao trước đó không nói?”

Ánh mắt Quan Mỹ Chi lóe lên: “Dạ... là... hai hôm trước... phát hiện ra ạ.” Thực ra là cô ta đã biết từ nửa tháng trước rồi.

“Huấn luyện viên, em... em cho rằng hành vi của họ là gian dối, là lừa gạt huấn luyện viên. Đối với các bạn khác cũng là không công bằng...”

“Báo cáo.”

Quan Mỹ Chi đang nói thì nghe thấy tiếng động, cô ta sợ đến mức run b.ắ.n người.

Quay đầu lại thấy Giang Thiên Ca đứng ở cửa, đồng tử của cô ta co rút lại vì sợ hãi.

Loading...