Giang Viện Triều thu hồi ánh mắt từ   Giang Thiên Ca, giọng  trầm thấp: “Nữ sinh ,   con gái .”
“Hả...”
Nụ   mặt Phó hiệu trưởng Trương trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
Nhìn thấy vẻ mặt của Phó hiệu trưởng Trương, Giang Viện Triều mỉm  :
“Có thể khiến Hiệu trưởng Trương hiểu lầm như , là vinh hạnh của ,  cũng  mong  một cô con gái xuất sắc như .”
“  tiếc, tuy nữ sinh  cũng họ Giang, nhưng   con gái , con của   bằng một phần vạn của cô .”
Phó hiệu trưởng Trương cố gắng đè nén sự bối rối.
Lời nịnh nọt  đúng chỗ, lãnh đạo còn chủ động cho bậc thang, ông   thể  tiếp lời, bèn  gượng hai tiếng, vội vàng :
“Đâu ,  , ngài quá khiêm tốn , ha ha, con của ngài nhất định là nhân trung long phượng.”
Giang Viện Triều mỉm  gật đầu, ông  về phía Lục Chính Tây: “Tiểu Lục, chúng    phiền các cô  nữa,  dẫn chúng   nơi khác xem .”
“Vâng.” Lục Chính Tây liếc  về phía sân khấu,  đó dẫn   rời .
Bởi vì bọn họ  cách khá xa, vị trí cũng khuất nên Giang Thiên Ca và   đều    lãnh đạo đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi  kích động hô vang khẩu hiệu hai ,  đó  nắm tay  hát bài “Hoa Mộc Lan”, náo nhiệt một hồi lâu mới kết thúc buổi liên hoan đầy ấn tượng .
Giang Thiên Ca  đến  mặt đám  Lương Bân,  :
“Huấn luyện viên Lương, các vị huấn luyện viên, cảm ơn     mặt các đồng chí nam đến xem buổi liên hoan văn nghệ của chúng . Không  các vị huấn luyện viên  thích các tiết mục của chúng  ?”
Lương Bân nhếch mép,  gượng gạo, liên tục gật đầu: “Ừm, thích, thích lắm.”
Không dám   thích.
Những cô gái  ai nấy đều phấn khích như , nếu   dám   thích, e là giây tiếp theo sẽ    vây đánh.
Đấng nam nhi  lúc  thỏa hiệp!
Giang Thiên Ca tiếp tục  hiền lành: “Ừm, thích là .”
Cô thở dài,  vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là các đồng chí nam khác đều  huấn luyện,  thể đến xem cùng chúng , đành   phiền các vị huấn luyện viên về tuyên truyền giúp .”
Đám  Lương Bân: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-104.html.]
“Thiên Ca!”
Chương Quân Minh và Trần Tuệ Viên dẫn theo mấy nữ sinh với vẻ mặt vô cùng phấn khích  tới: “Thiên Ca! Chúng   ý tưởng !”
Thấy   đến, Lương Bân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng : “Bạn học Giang Thiên Ca, cô bận thì cứ lo việc  , chúng  còn  việc,   đây.” Nói xong,   vội vàng dẫn  chuồn mất.
Giang Thiên Ca cũng  giữ họ ,  về phía Chương Quân Minh và những  khác.
“Thiên Ca,  là   năm nào chúng  cũng tổ chức một buổi như  ! Biến buổi liên hoan văn nghệ của nữ sinh thành một hoạt động đặc sắc của trường Đại học Hoa, cứ thế mà duy trì!”
“Thiên Ca, những lời     quá! Hay là chúng  ghi ,  chủ đề cho buổi liên hoan văn nghệ của chúng !”
“ đấy! Mình quen một   sáng tác nhạc, để  về nhờ   phổ nhạc cho những lời Thiên Ca   thành bài hát! Bài hát dễ nhớ, dễ thuộc, hát lên sẽ khí thế hơn!”
“...”
Mọi  ngươi một câu,  một lời, càng  càng hào hứng, Giang Thiên Ca im lặng lắng , thỉnh thoảng cũng đưa  ý kiến của .
Mấy  bèn tụ tập  bàn bạc.
Vì là hoạt động liên hoan nên cần   tổ chức,   bàn bạc một hồi, quyết định thành lập một câu lạc bộ ngay tại chỗ, đặt tên là câu lạc bộ “Hoa Mộc Lan”.
Chương Quân Minh  Giang Thiên Ca, hai mắt sáng rực: “Thiên Ca,   là    tổ chức,  là   chủ nhiệm câu lạc bộ của chúng  !”
Những  khác cũng phụ họa: “ đấy!  đấy! Thiên Ca,   !”
Vừa  thấy thế, Giang Thiên Ca   từ chối.
Trần Tuệ Viên hình như đoán  Giang Thiên Ca ngại phiền phức, bèn lên tiếng:
“Thiên Ca, câu lạc bộ của chúng  mới thành lập, chúng  cũng đều là sinh viên năm nhất,  đây  ít khi tiếp xúc với những việc như thế ,   nhiều việc chúng   hiểu. Cậu hiểu  nhiều, phiền  dẫn dắt chúng . Cậu yên tâm, những việc lặt vặt  cần  nhúng tay ,  chỉ cần nắm phương hướng chung, đưa  quyết định là , chúng  sẽ  theo .”
Giờ phút , Giang Thiên Ca   uy tín trong  các nữ sinh.
Cô  chủ nhiệm, mấy  họ đều đồng ý.
Hơn nữa, còn  thể lợi dụng sức ảnh hưởng của Giang Thiên Ca, để thu hút thêm nhiều  gia nhập câu lạc bộ của họ, giúp câu lạc bộ nhanh chóng  chỗ  vững chắc.
Chương Quân Minh cũng gật đầu: “ đấy! Thiên Ca,   chủ nhiệm câu lạc bộ, chỉ cần  quyết định là , còn những việc khác cứ để chúng  lo!” Những  khác cũng phụ họa theo.
Thấy   như , Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút  : “Cũng .   chỉ  một năm thôi, sang năm    nữa.”
Chương Quân Minh vội vàng gật đầu: “Được, !” Cứ từng bước một,  mắt cứ lo xong việc  ! Chuyện sang năm thì sang năm tính!