Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương28-29- 30
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:40:10
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 28:
Hồn ma nữ sinh cúi thấp mặt, vừa rồi đã chứng kiến sự lợi hại của Tô Tiểu Lạc, giờ đây không dám tỏ thái độ ngông cuồng.
Cô ấy kể lại toàn bộ câu chuyện.
Cô gái tên là Phạm Lệ Trân, c.h.ế.t khi mới mười tám tuổi. Đó là độ tuổi vừa chớm biết yêu, nhưng cô ấy lại đem lòng thích một người mà lẽ ra không nên thích.
Ngay từ lần đầu gặp, cô ấy đã mê mẩn Trình Phong, sau đó ngày nào cũng viết thư cho anh ta, bày tỏ nỗi tương tư của mình.
Cô ấy kiên trì suốt một tháng, đến một buổi chiều nọ, trong quyển sách ngữ văn của cô ấy xuất hiện một lá thư hồi âm, người ký tên chính là Trình Phong.
Sự chân thành của cô ấy cuối cùng cũng làm Trình Phong cảm động. Hai người bắt đầu liên lạc qua thư từ, nhưng trong đời thực, Trình Phong vẫn đối xử với cô ấy một cách lạnh nhạt.
Về sau, cô ấy phát hiện Trình Phong đang hẹn hò với một cô gái khác!
Để níu kéo mối quan hệ này, cô ấy đã cùng anh ta xảy ra quan hệ trong phòng thí nghiệm của trường.
Sau đó, chuỗi bi kịch không ngừng ập đến.
Cô ấy mang thai. Tối hôm đó, cô ấy tìm Trình Phong để nói chuyện nhưng anh ta phủ nhận mọi thứ, thậm chí còn nói vì muốn tốt cho cô ấy, anh ta sẵn sàng đưa cô ấy đến trạm y tế để phá thai.
Cô ấy tức giận bỏ đi, nhưng trên đường về lại bị một đám côn đồ chặn đường cưỡng bức.
Sau sự việc, cô ấy trèo lên ban công trường học, nhảy xuống và kết thúc cuộc đời mình.
“Trình Phong đúng là một tên đạo đức giả!”
“Tôi muốn g.i.ế.c anh ta!”
“Không ai có thể ngăn cản tôi.”
Nữ quỷ rơi hai hàng nước mắt nóng hổi, gương mặt kích động và méo mó trở nên vô cùng đáng sợ.
Tô Tiểu Lạc bình thản hỏi:
“Ba năm nay cô bám theo anh ta, có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
“Anh ta vẫn giả dối như thế! Những bức thư tình nữ sinh gửi cho anh ta, anh ta mang đặt hết trong phòng đọc của trường, khiến các cô gái phải đau lòng. Nữ sinh tỏ tình với anh ta, anh ta lại giả bộ đạo mạo chỉ trích họ ngay trước mặt!”
“Anh ta sợ rồi chứ gì!”
“Anh ta đã hại c.h.ế.t tôi, nên không dám làm điều xấu thêm nữa!”
“Nhưng nhìn thấy anh ta được tiếng tăm tốt, có tiền đồ rạng rỡ, tôi không cam lòng!”
“Một kẻ cặn bã như anh ta, dựa vào đâu chứ?”
Phạm Lệ Trân gào khóc, giọng nói đầy căm hận, khiến làn khí đen quanh cô ấy càng lúc càng đậm đặc.
Tô Tiểu Lạc khẽ búng ngón tay, thản nhiên nói: "Nhìn tướng mặt của Trình Phong, anh ta đúng là có nhiều đào hoa xấu, cô cũng chỉ là một trong số đó.”
“Nhưng nếu đời này anh ta yêu ai thật lòng, sẽ nguyện một đời một kiếp với người đó.”
“Tôi nghĩ, có lẽ cô đã tìm nhầm người rồi.”
Phạm Lệ Trân không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Lạc, lớn tiếng phản bác: "Chính anh ta nói yêu tôi, muốn ở bên tôi. Anh ta còn chiếm lấy tôi trong phòng thí nghiệm, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”
Tô Tiểu Lạc nhìn cô ấy, trong ánh mắt thấp thoáng chút thương hại.
Người thông minh sẽ không sa vào bể tình. Nhưng những cô gái yêu bằng trái tim, nếu gặp nhầm người thật sự không thể cứu vãn.
“Cô đã ở bên anh ta lâu như vậy, có bao nhiêu cơ hội ra tay, tại sao anh ta không làm?”
Phạm Lệ Trân đã c.h.ế.t ba năm, cũng đã bám theo Trình Phong suốt ba năm. Hằng ngày cô ấy đều len lỏi vào giấc mơ của anh ta, uy h.i.ế.p anh ta phải chia tay với những cô gái khác, để bên cạnh anh ta chỉ có mình cô ấy.
Cô ấy hận Trình Phong. Nhưng cô ấy lại càng yêu anh ta hơn!
Phạm Lệ Trân ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Đã vô số lần tôi tự tìm lý do để biện hộ cho anh ta, thậm chí không dám hỏi xem anh ta có từng yêu tôi hay không. Tôi không hiểu, nếu không yêu tôi, tại sao lại động vào tôi?”
Tô Tiểu Lạc thở dài: "Nhưng nếu người đó không phải là anh ta thì sao?”
“Cô nói gì?” Phạm Lệ Trân chưa từng nghĩ đến khả năng này, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, nghi ngờ chất vấn:
“Cô nhìn thấy anh ta đẹp trai nên cố tình bênh vực anh ta đúng không? Cô vốn dĩ không thật lòng muốn giúp tôi!”
“Ngày giỗ của cô sắp đến rồi nhỉ?”
“Ngày mai chính là ngày đó.”
“Vậy ngày mai, hãy đến mộ của mình mà xem đi!”
Phạm Lệ Trân định nói thêm gì đó, nhưng Tô Tiểu Lạc chỉ khẽ búng tay, cô ấy lập tức tan biến vào không trung.
Lúc hai người trò chuyện, nhóm Ôn Đình chỉ còn lại hai vòng cuối cùng. Cả bọn chạy đến ngu ngơ, giọng la hét cũng trở nên yếu ớt.
“Các cô gọi đây là chạy bộ à?” Tô Tiểu Lạc nhướng mày nói, “Chắc còn không nhanh bằng con rùa ngàn năm tôi nuôi nữa!”
“Cô nuôi rùa ngàn năm thật à? Còn nuôi làm gì?” Ôn Đình bực mình hét lên.
“Không nuôi rùa ngàn năm thì nuôi cô chắc?” Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ chán ghét, rồi phẩy tay nói tiếp, “Mà thôi, cô còn chẳng bằng con rùa ấy. Ít nhất nó không cãi lại tôi!”
“Tô Tiểu Lạc, cô tưởng mình giỏi lắm chắc?” Ôn Đình chống hông, vừa hô khẩu hiệu vừa khô cả họng. Giờ mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang làm cô ta nóng đến mức như muốn bốc khói trên đầu.
“Thầy hiệu trưởng ơi, thể lực của học sinh trường này yếu quá! Mới chạy tám vòng mà đã chịu không nổi rồi!” Tô Tiểu Lạc thấy Dương Chấn Hoa và Tô Chính Quốc đi tới, liền nhanh nhảu mách.
“Thể chất rất quan trọng, từ nay tăng cường chạy bộ buổi sáng!” Dương Chấn Hoa là người xuất thân quân đội, luôn coi trọng rèn luyện thể lực.
“Cái gì ạ?” Ôn Đình nghe đến “chạy bộ buổi sáng” thì mặt tái xanh, suýt nữa trượt chân ngã nhào.
“Cẩn thận không lại ngã, còn hai vòng nữa đấy!” Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ quan tâm nhắc nhở.
Ôn Đình tức đến mức muốn phun một ngụm máu. Cô ta thề, nếu không phạm pháp cô ta đã bóp c.h.ế.t Tô Tiểu Lạc từ lâu rồi.
Tô Tiểu Lạc theo Tô Chính Quốc về nhà, trên đường đi, ông cụ không kìm được cảm thán: "Tiểu Lạc, sao cháu học hành tiến bộ vậy?”
Tô Tiểu Lạc xoa mũi đáp:
“Cũng chỉ là may mắn thôi ạ. Ông già, ông giúp cháu mượn ít sách được không?”
“Sách gì vậy?”
“Tất cả sách giáo khoa từ lớp một đến lớp 11, cháu cần dùng. À, còn nữa, xin phép giúp cháu nghỉ học một tháng, một tháng sau cháu sẽ quay lại.”
Tô Tiểu Lạc không phải người chịu thua dễ dàng. Hôm nay dùng thủ đoạn để thắng, nhưng cô không muốn để ai bắt lỗi được.
Một tháng, chắc là đủ rồi.
Dù không hiểu cháu mình cần sách làm gì hay tại sao lại muốn nghỉ học một tháng, nhưng Tô Chính Quốc tin rằng Tiểu Lạc luôn có lý do.
Chiều hôm đó, ông tất bật đi khắp nơi, huy động mọi mối quen biết để gom sách. Đến tối thật sự đã mượn đủ.
Nhìn cả căn phòng chất đầy sách, Tô Tiểu Lạc thầm cảm thấy yêu quý người ông này hơn bao giờ hết.
Bữa tối, chị dâu Vương Khiết nấu cho cô món cá kho và sườn xào chua ngọt. Tô Tiểu Lạc ăn ngon lành, trong lòng rất vui.
“Vãn Vãn sao không xuống ăn cơm?” Trình Nhã hỏi.
“Em ấy mệt, con vừa mang đồ ăn lên phòng cho em ấy rồi ạ.” Tô Bình đáp.
“Có phải ở trường không vui không?” Trình Nhã lo lắng hỏi, rồi quay sang Tô Chính Quốc, "Bố, hôm nay bố đến trường đúng không ạ?”
“Giới trẻ bây giờ chạy mười vòng đã chịu không nổi, chút khổ cũng không chịu được, sau này làm sao bảo vệ đất nước?” Tô Chính Quốc cau mày.
“Mười vòng á? Trời ơi!” Trình Nhã che miệng xót xa nói, “Trường Dương Hoa này là tra tấn học sinh à?”
Tô Bình kể lại mọi chuyện. Anh ta vừa thương em gái vừa nói:
“Nếu Vãn Vãn thắng, em ấy tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không bắt ai phải chạy mười vòng thật.”
Tô Tiểu Lạc cười nhạt: "Nếu g.i.ế.c người không bị pháp luật xử lý, tôi tin chẳng ai muốn làm người bị giết.”
Tô Chính Quốc đập mạnh đũa xuống bàn, nghiêm nghị nói:
“Năm xưa đất nước ta bị xâm lược, cũng vì bị xem là yếu đuối dễ bắt nạt! Nếu không phản công dữ dội, làm sao chúng chịu rút quân?”
“Bố, đây là chuyện trẻ con, sao bố lại kéo đến chuyện chiến tranh?” Trình Nhã không đồng tình.
“Sỉ nhục của đất nước không thể quên!” Tô Chính Quốc nhìn cả nhà, dõng dạc nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, dù xa cũng phải diệt! Làm người cũng phải như vậy, nếu không, không xứng làm con cháu nhà họ Tô!”
Bàn ăn im ắng lạ thường, không ai dám nói thêm lời nào.
Tô Tiểu Lạc đi ngủ sớm, vì ngày mai còn phải giải quyết chuyện nữ quỷ.
Chương 29:
Tô Vãn nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trình Nhã mang một bát nước lê đường phèn vào phòng, nhưng cô ta không chịu dậy.
Vừa nãy tiếng ông cụ Tô quát lớn từ dưới lầu, dù cô ta ở tầng trên vẫn nghe rõ mồn một. Lời nói ấy chắc chắn là nhắm vào cô ta.
Trong lòng cô ta tràn đầy ấm ức. Tại sao ông nội lại đối xử thiên vị với Tô Tiểu Lạc như vậy?
“Vãn Vãn, đừng giận nữa.” Trình Nhã đặt bát nước lê đường phèn lên bàn, thấy cơm canh mà Tô Bình mang lên vẫn còn nguyên. “Con ngốc này, sao lại bỏ bữa như vậy?”
Tô Vãn uất ức đáp: “Mẹ, con không đói.”
“Con gái ngốc, giận dỗi ông nội làm gì?” Trình Nhã dịu dàng khuyên nhủ.
“Mẹ, con mãi không hiểu. Tại sao ông nội lại không thích con?” Tô Vãn ngồi dậy, muốn tìm một câu trả lời.
Trình Nhã thở dài: “Đừng nghĩ nhiều. Ông nội con là người công minh, luôn đứng về lý lẽ, không thiên vị người thân.”
Đứng về lý lẽ? Không thiên vị người thân?
Ông nội rõ ràng chỉ thiên vị Tô Tiểu Lạc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong28-29-30.html.]
Mắt Tô Vãn đỏ hoe, nghẹn ngào nói : “Con biết ông nội không thích người quá yếu đuối. Cho nên dù đau khổ, con cũng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.”
“Nhưng Tô Tiểu Lạc chỉ mới tới vài ngày thôi mà. Ông nội quá thiên vị cô ta rồi!”
Trình Nhã phải dỗ dành một hồi lâu, Tô Vãn mới chịu ăn cơm.
Trở lại phòng mình, Trình Nhã dọn dẹp qua loa rồi thay đồ ngủ và nằm xuống giường.
Tô Vệ Quân vừa đọc báo vừa hỏi: “Dỗ được rồi chứ?”
“Ừm.” Trình Nhã nằm bên cạnh, vẫn còn đầy tâm sự. “Anh nói xem, liệu bố có quá khắt khe với Vãn Vãn không?”
Ban đầu bà ấy cứ nghĩ ông cụ không thích cháu gái, nhưng sự xuất hiện của Tô Tiểu Lạc đã khiến bà ấy nhận ra mình hoàn toàn sai lầm.
Ông cụ không phải không thích cháu gái, mà là không thích Tô Vãn.
Tô Vệ Quân thở dài: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Bố chỉ muốn bọn trẻ chịu khó, đừng để sống trong an nhàn quá lâu mà quên đi nỗi nhục của quốc gia thôi.”
Trình Nhã cảm thán: “Em nghĩ thoáng hơn rồi. Không có tin xấu cũng đã là tin tốt. Có lẽ con gái mình đang sống hạnh phúc ở một gia đình tốt bụng nào đó.”
“Em nghĩ được như vậy là tốt.” Tô Vệ Quân nói tiếp: “Cách đây không lâu, anh nhận được một lá thư nói rằng con gái mình sẽ đến gặp chúng ta. Anh đã bảo Tô Bình và Tô Vãn ra ga đón, nhưng chẳng có ai cả. Những năm qua, anh và bố đã đi khắp nơi theo những tin tức thế này, nhưng cuối cùng đều là công cốc. Thôi thì xem như duyên phận chúng ta với con bé đã hết.”
Lời vừa dứt, Tô Vệ Quân nhận ra Trình Nhã ngẩn ngơ, không hề nghe mình nói gì.
“Trình Nhã…”
“Sao anh lại giấu em? Lá thư đâu? Sao không đón được con bé? Hay trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trình Nhã lập tức hoảng loạn, những lời vừa nói cũng quên sạch. Con gái của mình, sao có thể nói không tìm là không tìm nữa chứ?
Tô Vệ Quân khẽ thở dài. Ông ta biết vừa rồi mình nói cũng chỉ vô ích. Trước sự khăng khăng của Trình Nhã, ông ta buộc phải vào thư phòng lấy lá thư ra.
Trình Nhã mở thư với đôi tay run rẩy. Đọc nội dung bên trong, vai bà ấy bắt đầu run lên.
“Cái này giống, cái này cũng giống. Mông của Niếp Niếp có một vết bớt lớn, lúc mới sinh em còn bảo với mẹ rằng may mà vết bớt mọc ở mông, chứ mà mọc trên mặt thì biết làm sao. Ngay cả lúc đưa Niếp Niếp đi tiêm, y tá còn trách chúng ta không tắm rửa cho con bé. Vệ Quân, con gái chúng ta đâu rồi? Con bé ở đâu?”
Mắt Trình Nhã đỏ hoe, cảm xúc dâng trào không thể kiểm soát.
“Người ta căn bản không xuất hiện.” Tô Vệ Quân bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, trong thư cũng không có địa chỉ. Anh nghi ngờ đây là trò đùa ác ý của ai đó.”
“Không, không thể nào.” Trình Nhã không tin. “Chuyện vết bớt của Niếp Niếp, em chưa từng kể với bất kỳ ai.”
Thấy vợ xúc động như vậy, Tô Vệ Quân đành hứa: “Được rồi, để anh bảo người đi điều tra xem lá thư này được gửi từ đâu.”
Nghe vậy, Trình Nhã mới chịu đi nghỉ ngơi.
Tô Vệ Quân ngồi nhìn người vợ đang ngủ say. Không trách bà ấy được. Chính bà ấy là người đầu tiên phát hiện Tô Vãn không phải con ruột của họ.
Năm đó, nhà họ Tô treo thưởng một trăm tệ để tìm tin tức về Niếp Niếp. Một cặp vợ chồng nông dân mang theo bộ quần áo của con bé cùng chiếc vòng trường mệnh, dẫn theo Tô Vãn đến gặp họ.
Ngày hôm sau khi phát hiện ra điểm bất thường, Trình Nhã đã đến nhà trọ tìm hai người đó, nhưng họ đã biến mất từ lâu.
Tô Vãn lúc ấy còn nhỏ, hỏi gì cũng không biết. Họ đành nuôi cô ta như con ruột.
Nhưng nghĩ lại, hai người đó thật sự rất đáng ngờ.
Sáng hôm sau, biết Tô Tiểu Lạc muốn ra ngoài, Tô Chính Quốc mở miệng nói: “Con gái đi đường không an toàn, Vệ Quân, con phái một cảnh vệ lái xe đưa con bé đi. Trời mùa hè nắng gắt, cẩn thận cảm nắng. Con gái mảnh mai chịu không nổi khổ cực đâu.”
Mọi người xung quanh lập tức quay ánh mắt đầy kinh ngạc về phía ông cụ.
Đêm qua là ai nói người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều, không được yếu đuối?
“Nhìn cái gì?” Ông cụ trừng mắt.
“Không có gì, không có gì ạ.” Mọi người vội quay đi, không dám ý kiến gì thêm.
Nhưng xe là tài sản công, chuyện này hơi giống công tư lẫn lộn.
Tô Vệ Quân cũng không ngờ người bố công minh chính trực của mình lại yêu cầu như vậy.
“Ông nội, thật ra con không có việc gì, hôm nay con định đạp xe chở Tiểu Cửu đi chơi. Đội mũ vào là mát rồi ạ.” Tô Hòa lên tiếng giúp.
“Thế cũng được.” Ông cụ gật đầu, sau đó quay sang Tô Tiểu Lạc: “Cháu, theo ông lên thư phòng.”
Tô Tiểu Lạc theo Tô Chính Quốc lên thư phòng, Tô Chính Quốc lấy ra mười tờ đại đoàn kết nói: "Những thứ này là tiền tiêu vặt của cháu, tiêu hết thì lại đến lấy với ông."
"Ông già, cháu sao có thể nhận được?" Tô Tiểu Lạc hiện tại đúng là nghèo rớt mồng tơi, sau khi quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi, trên người không một xu dính túi.
Cô còn định đi tìm Đường Tiểu Thiên đòi nốt số tiền còn lại!
"Cháu khách sáo với ông làm gì? Bảy anh trai của cháu đều đã đi làm, ăn cơm nhà nước, không dùng đến tiền. Còn Tô Vãn, bố mẹ cháu sẽ cho nó." Tô Chính Quốc đã suy nghĩ kỹ rồi, "Tiền của ông già này chính là tiền của cháu, đừng có áp lực!"
Nói không cảm động là giả.
Ông nội Tô là người đầu tiên đối xử tốt với cô như vậy, ngoài sư phụ ra.
Cô mỉm cười nói: "Ông già, sau này chờ cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ hiếu thuận với ông thật tốt."
Tô Chính Quốc cười ha hả: "Cháu có thể không chê ông già phiền, thỉnh thoảng để ông già nhìn thấy, vậy đã là hiếu thuận lớn nhất rồi!"
Tô Tiểu Lạc gật đầu, không khách khí nhận lấy tiền, tinh nghịch nói: "Ông già, vậy cháu đi đây!"
Tô Chính Quốc cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Lạc rời đi.
Tô Vãn lên lầu, vừa lúc nhìn thấy mấy tờ đại đoàn kết trong tay Tô Tiểu Lạc. Ghen tị lập tức dâng lên trong lòng, Tô Chính Quốc chưa bao giờ cho cô ta tiền tiêu vặt, ngay cả mẹ Tô một tháng cũng chỉ cho cô ta một tờ. Trong tay Tô Tiểu Lạc e rằng có bảy tám tờ, cũng quá thiên vị rồi.
Tô Vãn tức giận không chịu được, xuống lầu vừa lúc gặp anh sáu Tô Hòa, bèn mách: "Anh Sáu, vừa rồi Tô Tiểu Lạc chắc chắn là đi xin tiền ông nội, em thấy ông nội cho cô ta rất nhiều tiền. Cô ta lai lịch không rõ ràng, ông nội sẽ không bị lừa đấy chứ!"
Chương 30:
Tô Hòa liếc nhìn cô em gái nuôi, không ngờ cô ta đọc sách đến ngốc rồi.
Rõ ràng là ông nội gọi người ta vào thư phòng, Tô Tiểu Lạc mới đến, cho cô ấy chút tiền tiêu vặt cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng những điều này anh ấy cũng không cần phải nói với Tô Vãn, cô ta vốn dĩ lòng dạ hẹp hòi.
"Đó là tiền của ông nội, ông nội muốn cho ai thì cho, chúng ta là cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn phải để ý đến chút tiền ấy của người già sao?"
Tô Vãn bị nói đến nghẹn lời.
Mấy người nhà họ Tô này đều có tiền đồ, trên tay đều không thiếu tiền, nhưng tiền chẳng phải càng nhiều càng tốt sao?
Tiền cho Tô Tiểu Lạc rồi, phần vốn thuộc về bọn họ chẳng phải sẽ ít đi sao?
Tô Vãn tức giận bỏ đi.
Tô Tiểu Lạc đi ra sân, cười hỏi: "Anh Sáu, cô ta mách anh rồi à?"
"Không có." Khóe miệng Tô Hòa nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền to. "Tiểu Cửu, em muốn đi đâu?"
"Nghĩa trang Tây Giao." Tô Tiểu Lạc thốt ra bốn chữ.
"Được, Tây Giao... nghĩa trang?" Tô Hòa gan nhỏ, nghe thấy bốn chữ này, dù là ban ngày ban mặt vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. "Em đang yên đang lành chạy đến đó làm gì?"
"Đương nhiên là có việc cần làm." Tô Tiểu Lạc thần bí nói. "Anh Sáu nếu sợ, em có thể tự đi xe buýt đến đó."
"Sợ? Em nói đùa, từ nhỏ đến lớn chưa có thứ gì anh sợ, nhưng mà chỗ đó xa quá, đúng là phải đi xe buýt. Chúng ta có thể đạp xe đến bến xe, rồi bắt xe." Tô Hòa đề nghị.
"Được, nghe theo sự sắp xếp của anh Sáu."
"Nhưng mà..." Tô Hòa ngập ngừng nói. "Anh Sáu em đây túi tiền eo hẹp, tiền xe..."
"Em mua, vừa rồi ông nội cho em mười tờ đại đoàn kết, cứ việc tiêu." Tô Tiểu Lạc khoe khoang nói.
Tô Hòa há hốc mồm, vậy mà là một trăm tệ, ông nội khi nào hào phóng thế? Đừng nói mười tờ, một tờ anh ấy cũng chưa từng xin được từ ông nội.
"Truyền thụ chút kinh nghiệm đi, làm sao để xin tiền người lớn mà không bị đánh?" Tô Hòa chỉ có một ưu điểm, ham học hỏi, không hiểu thì hỏi.
Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu nói: "Trước tiên anh phải xinh đẹp, tiếp theo miệng phải ngọt, cuối cùng mới là điểm quan trọng nhất..."
"Cái gì?" Sự tò mò của Tô Hòa bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
"Anh phải là con gái!"
"..."
Tô Hòa nghiến răng, nếu anh là con gái, nơi nào còn có chuyện của thằng Bảy nữa?
Đáng hận anh không phải con gái.
"Này, tờ này anh cầm lấy." Tô Tiểu Lạc đưa một tờ đại đoàn kết cho Tô Hòa. "Đây là chi tiêu hôm nay, anh tính toán mà dùng."
Tô Hòa nhìn thấy tờ đại đoàn kết, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Tiểu Lạc, miệng ngọt nói: "Tô Hòa anh ngày thường tích đức hành thiện, ông trời không bạc đãi ban cho anh một cô em gái như Tiểu Cửu!"
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc khẽ nhếch lên: "Dẫn đường đi!"
Hai người đạp xe đến bến xe, Tô Hòa dựng xe bên lề đường, khóa lại rồi đưa cho ông lão trông xe một hào.
Chờ không lâu thì xe buýt đến. Tô Hòa nhanh mắt nhanh tay giành cho Tô Tiểu Lạc một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc này, một chiếc xe dừng ở phía đối diện đường, Đường Tiểu Thiên nhìn theo ánh mắt của Phó Thiếu Đình, kinh ngạc nói: "Ơ, kia chẳng phải là cô nàng lừa đảo sao?"
Anh ấy áp sát vào cửa sổ xe hỏi: "Người đàn ông kia chẳng phải là Tô Hòa, cháu trai thứ sáu nhà họ Tô sao? Sao bọn họ lại ở cùng nhau?"
Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Hôm nay vậy mà lại gặp được trên đường.
"Đuổi theo hỏi xem sao." Đường Tiểu Thiên kích động nói.
“Khởi động xe, hôm nay về đơn vị.” Phó Thiếu Đình khép mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Đường Tiểu Thiên chỉ còn cách khởi động xe, tự nhủ tuần sau quay lại rồi tìm hiểu chuyện này sau cũng chưa muộn.
*****
Ban đầu nghĩa trang được dự định xây trong nội thành, nhưng do dân chúng phản đối, cuối cùng phải chuyển ra vùng ngoại ô.
Hôm nay là thứ bảy, không phải ngày lễ Thanh Minh, nên số người đến đây viếng mộ cũng không nhiều.
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên đổ mưa tầm tã. Tô Hòa không chuẩn bị trước, liền cuống cuồng không biết xoay xở thế nào.
“Không sao, em có mang theo.”
Tô Tiểu Lạc đã chuẩn bị sẵn ô, mở ra chắn cơn mưa ở bên ngoài. Dù gió mưa ầm ĩ, dưới chiếc ô nhỏ này lại như một thế giới yên bình, tách biệt hoàn toàn.
Tô Hòa đứng dưới ô, nhìn những người xung quanh bị gió thổi khiến họ hét lên inh ỏi, không nhịn được bật cười:
“Chỉ chút mưa thôi, có cần phải làm quá như vậy không?”
Tô Tiểu Lạc cười: "Anh thử ra ngoài một lần xem sao.”
Vừa bước ra khỏi ô, gió và mưa tạt thẳng vào mặt Tô Hòa, khiến anh ấy giật nảy mình, vội kêu lên: "Á!”
Tô Tiểu Lạc nhanh tay kéo anh ấy trở lại, vừa kéo vừa trêu:
“Anh Sáu, sao anh to tiếng thế!”
Tô Hòa lấy tay lau nước mưa trên mặt, ngẩn ngơ hỏi: "Sao lại thế này nhỉ?”
Ở trong cái ô này không hề cảm nhận được một chút gió mưa nào, nhưng bước ra ngoài lại là mưa như trút. Anh ấy bỗng nhận ra điều khác thường, thậm chí cả mặt đất dưới chân cũng hoàn toàn khô ráo, như thể vùng đất này bị thiên nhiên lãng quên vậy.
Tô Tiểu Lạc trải tấm thảm dã ngoại ra, bắt đầu bày biện đồ ăn như đang biểu diễn ảo thuật: hai quả táo, một hộp sữa, một túi bánh quy và vài viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
“Những thứ này ở đâu ra thế?”
“Chị dâu cả lén đưa cho em đấy.” Tô Tiểu Lạc cười rạng rỡ.
“Sao chị dâu cũng thương em vậy?” Tô Hòa nhìn hộp sữa cười: "Nhà mình chỉ để dành sữa cho bọn trẻ con thôi.”
“Người ta cũng là trẻ con mà!” Tô Tiểu Lạc ngồi khoanh chân đáp, vẻ mặt đầy hồn nhiên.
Khi họ vừa tới đây trời còn trong xanh, vậy mà hiện tại bầu trời đã u ám, mây đen dày đặc che khuất cả ánh sáng. Tô Hòa vốn là người không sợ trời không sợ đất, vậy mà giờ đây tim đập liên hồi, cảm giác kỳ lạ khó tả bao trùm lấy anh ấy.
“Tiểu Cửu, nếu em tới nghĩa trang mà không có chuyện gì quan trọng, hay là mình về trước đi?”
“Anh Sáu, nếu anh sợ thì cứ về trước.”
Tô Hòa làm sao dám đi một mình? Anh ấy giả bộ ho khan, rồi cười xòa: "Anh là anh Sáu, sao có thể bỏ mặc em ở đây được!”
Cảm giác ớn lạnh bất ngờ xâm chiếm toàn thân anh ấy, một cảm giác khó diễn tả trỗi lên. Tô Hòa xoa xoa tay hỏi: "Tiểu Cửu, em có thấy hơi lạnh không?”
Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn bên cạnh anh ấy, nơi Phạm Lệ Trân đang đứng cách đó không xa.
“Không lạnh.”
Tô Hòa định tiếp tục nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng lúc này, một người mặc áo mưa đen xuất hiện trước một bia mộ, đặt xuống bó hoa cúc vàng.
“Giả tạo!” Phạm Lệ Trân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm người đó.
“Năm nào anh ta cũng đến, chẳng nói một lời. Tôi không hiểu, anh ta khi tưởng niệm tôi thì nghĩ gì, liệu có từng hối hận không?”
Đúng lúc này, một người khác bất ngờ lao ra từ phía bên kia, trên tay cầm con d.a.o nhọn lao thẳng về phía Trình Phong.
“Cẩn thận!”
Tô Hòa hét lớn, vội lao lên định ngăn chặn chuyện này.
Nhưng Phạm Lệ Trân đã ra tay trước, lao tới đứng chắn trước mặt Trình Phong. Một luồng khí đen cuộn tròn quanh anh ta, đẩy người kia văng ra xa.
Người đó ngã xuống đất, mũ rơi ra để lộ khuôn mặt thật.
Phạm Lệ Trân trông thấy, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc:
“Là cậu!”
Người đó lau vết m.á.u trên khóe miệng, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh, giọng nói nghẹn ngào: "Là cậu đúng không Lệ Trân? Cậu đang ở đây phải không? Tại sao? Tại sao anh ta hại cậu thê thảm như vậy, mà cậu vẫn còn bảo vệ anh ta! Anh ta có gì tốt chứ? Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Người đó gào lên trong tuyệt vọng, cảm xúc như bùng nổ, tức giận hét về phía khoảng không trước mặt.