Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:33:43
Lượt xem: 567
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôn Trường Nhạc truyền thuyết về thần thú, thế hệ truyền miệng rằng từng thấy thần thú.
"Hồ thị là thủ thôn chọn, vì thôn mà ngăn chặn tai họa, các ngươi coi bà là ôn thần, thật là vô lý!"
Mọi . Thím Hồ là thủ thôn?
"Thôi , như thế, thôn cần bảo vệ nữa." Con sói bỏ .
"Thần thú bớt giận, bớt giận." Lão tộc trưởng vội vàng hô lên, "Chúng ngu , xin thần thú chỉ dạy."
Mọi cùng lão tộc trưởng quỳ mặt đất, hồi lâu vẫn thấy tiếng thần thú. Ngẩng đầu lên nữa, mây đen tan, bóng dáng thần thú cũng biến mất.
Những khác đỡ lão tộc trưởng dậy. Vừa rốt cuộc là ảo giác là thật sự xảy ?
Mọi đều đang hoang mang, Tô Tiểu Lạc đột nhiên vén khăn trùm đầu của thím Hồ lên: "Thím Hồ, mắt của thím!"
Khuôn mặt thím Hồ lộ mắt , con mắt màu xanh biến mất!
"Vừa mắt của thần thú là màu xanh, ?"
"Trời ơi!"
"Thần thú bỏ rơi thôn Trường Nhạc chúng , thôn chúng đây!"
"Đều tại ông, suốt ngày gọi Hồ thị là ôn thần ôn thần, bây giờ thì ."
Lão tộc trưởng chán nản phịch xuống ghế, bỗng chốc như già mấy tuổi, ông lẩm bẩm: "Xong , tất cả đều xong ."
Con sói trở ngọc cổ, khoe khoang: "Ta diễn thế nào?"
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Hơi khoa trương."
"Ngươi chính là ghét bỏ !" Con sói im lặng, thèm chuyện nữa.
Thím Hồ nhất thời quen, theo bản năng đưa tay lấy khăn trùm đầu quấn mới cảm thấy an hơn. Bà nhỏ giọng : "Tiểu Lạc, chúng thôi!"
lúc , trong đám đông một đứa trẻ đột nhiên ngã xuống đất, co giật liên tục, miệng sùi bọt mép.
"Cẩu Đản, Cẩu Đản con ?"
"Đây là ?"
"Xong , thần thú nổi giận, ngài trừng phạt chúng ."
"Đây là bệnh động kinh, dẹp bàn ghế ." Thím Hồ nóng lòng cứu , cũng kiêng kỵ phận của nữa. Bà để đứa trẻ nghiêng, đồng thời dọn sạch chất nôn trong miệng nó.
Những dám gọi thím Hồ là ôn thần nữa, ngoan ngoãn dẹp bàn ghế sang một bên, ai dám thở mạnh, đều chăm chú tình hình bên .
Khoảng năm phút , tình trạng của đứa trẻ mới dần dần khá hơn.
Bố đứa trẻ thấy đứa con , bèn ôm con mừng rỡ: "Cẩu Đản, con bố sợ c.h.ế.t khiếp."
Thím Hồ lên tiếng: "Con của bệnh động kinh, nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn điều trị."
"Vâng, ." Bố đứa trẻ áy náy thím Hồ, "Xin , chúng đối xử với chị như , mà chị vẫn giúp chúng ."
"Vợ lão Trương, chúng xin chị."
"Chị đừng chấp chúng , chúng ít hiểu , chị là thủ thôn thần thú lựa chọn."
" , đều là của chúng , phiền chị với thần thú một tiếng là chúng ."
Thím Hồ những khuôn mặt quen thuộc của dân làng, bao nhiêu năm qua đối mặt với sự nhục mạ của họ, bà chai sạn . giờ nhắc , vẫn nhịn mà che mặt .
Lúc chú Trương chạy tới, thấy vợ , lập tức vớ lấy một cái xẻng xông tới: "Các còn bắt nạt bà , liều mạng với các ."
"Lão Trương, ông hiểu lầm , đừng kích động."
" , ông hiểu lầm ."
"Chúng đang xin chị dâu đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-79.html.]
" , hai đừng chấp chúng ."
Chú Trương ngơ ngác, vẫn hiểu chuyện gì đang xảy . Thím Hồ kéo tay ông , : "Ông Trương, ông ."
Chú Trương đầu , thấy mắt thím Hồ biến thành màu đen, ông vứt cái xẻng xuống, nâng mặt bà lên: "Đổi , đổi ."
"Phải, khỏi ." Thím Hồ xúc động , bà chờ đợi bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện.
Hai ôm chặt lấy .
Tô Tiểu Lạc hai đang ôm , khỏi cảm thấy vui mừng cho thím Hồ. Chú Trương đối với thím Hồ thật sự rời bỏ, mặc dù thím sống khổ sở suốt nửa đời , nhưng gặp đối xử với thím bằng cả tấm lòng.
Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của tình yêu? Khi con chìm trong bóng tối và bùn lầy, nó mang đến hy vọng sống, mang đến ý nghĩa của sự tồn tại.
Ông cụ Tôn từ lâu cảm động đến mức lau nước mắt: "Thật là cảm động quá."
Tôn Đằng Phi đưa cho ông cụ một chiếc khăn tay: "Ông nội, chú ý một chút."
Phó Thiếu Đình đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc, nghiêng đầu cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nấm cô hái ?"
Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với : "Anh ăn sẵn thì chuyện dễ dàng như . Lát nữa, tất cả cùng hái nấm với ."
Mấy hái nấm về đến nhà, phát hiện cửa chất đầy nấm, trứng, rau, trái cây, thậm chí còn cả thịt. Tô Tiểu Lạc sang, thấy ít dân làng đang lén lút về phía bên .
Những chắc là coi thím Hồ như thần thú mà cúng bái .
Thím Hồ đẩy chú Trương một cái, chú Trương bước tới : "Mọi mang đồ về , hai chúng ăn hết nhiều đồ như ."
"Lão Trương, là chúng đúng, ông và chị dâu đừng để bụng."
" , xin hai hãy tiếp tục bảo vệ thôn Trường Nhạc chúng !"
Mọi thi , ai nấy đều xin hai tha thứ.
Thím Hồ và chú Trương là hai lương thiện chất phác, mặc dù đối xử bất công nhưng bao giờ oán trời trách đất, càng ghi hận bất kỳ ai.
Chú Trương bất đắc dĩ : "Trước chúng sống thế nào, cũng sẽ sống như , yên tâm, xin mời về cho!"
Dưới sự kiên trì của chú Trương, dân làng đành mang đồ về.
Ông cụ Tôn hiểu lắm nên hỏi: "Họ đối xử với hai như , nhận chút đồ cũng chẳng đáng là bao, còn bảo mang về?"
Thím Hồ khổ: "Ghi hận khác mệt mỏi lắm, tha thứ cho khác cũng là tha thứ cho chính . Hơn nữa, ông Trương là đủ ."
Thím Hồ vui vẻ nấu cơm, chú Trương đun nước nóng.
Trong bữa cơm, thím Hồ và chú Trương bàn bạc sẽ mang cây nhân sâm lên thành phố bán, mở một phòng khám nhỏ trong làng.
Tô Tiểu Lạc tỏ ý kiến gì. Sau bữa tối, cô trong sân nhỏ. Gió nhẹ nhàng thổi, thật thoải mái.
Phó Thiếu Đình bước tới lưng cô: "Hình như cô chút ý kiến với cách của thím Hồ?"
Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng: "Nếu là , sẽ dẫn Đại Bạch Tiểu Bạch đến đây quậy cho long trời lở đất, nghênh ngang rời ."
"Còn nữa, còn nữa." Con sói vội vàng lên tiếng, bày tỏ lập trường của .
Phó Thiếu Đình thấy tiếng con sói, khẽ nhếch miệng trêu chọc: "Điều hợp với tính cách của cô."
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu hỏi: "Vậy nếu là thì ?"
Phó Thiếu Đình mím môi, nhàn nhạt : "Bọn họ cơ hội đối xử với như ."
Con sói bên trong miếng ngọc thấy lời bỗng ớn lạnh , đàn ông hình như còn đáng sợ hơn cả cô gái nhỏ . Con sói đặc biệt nhạy cảm với sát khí, khi đàn ông câu , khiến nó sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ôi chao, bên cạnh cô gái là những nào !
"Ba giờ sáng, chúng xuất phát cải táng." Tô Tiểu Lạc khì, " giá cả, sợ lừa ?"
Phó Thiếu Đình mỉm , cúi đầu cô khẳng định chắc chắn: "Cô sẽ ."