Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:33:38
Lượt xem: 589
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày .
Sáng sớm Tôn Đằng Phi với đôi mắt thâm quầng ông cụ Tôn áp giải đến mặt Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc thấy chuỗi hạt gỗ đào cổ tay , hài lòng gật đầu.
Tôn Đằng Phi Tô Tiểu Lạc với vẻ mặt u oán, sư phụ thật sự đáng tin cậy chút nào. Cũng cho , đeo chuỗi hạt gỗ đào sẽ chiêu quỷ. Mỗi đêm đều mắt to trừng mắt nhỏ với lũ quỷ, may mà chúng tấn công .
Tối hôm qua, một con quỷ treo cổ, nhãn cầu lòi cả ngoài. Cứ nằng nặc đòi giúp đỡ, tìm xác của .
Tôn Đằng Phi đành gọi ông nội cùng , đến cây đào già núi tìm t.h.i t.h.ể của nọ.
Người sống cô độc nên cũng dễ giải quyết. Đào một cái hố núi chôn cất là xong. Tuy là ông nội tay, nhưng Tôn Đằng Phi coi như cũng rèn luyện một phen.
Chỉ là núi nhiều quỷ quá, suýt nữa thì về , may mà bùa hộ .
Ánh sáng vàng từ lá bùa bảo vệ rời khỏi núi, mới Tô Tiểu Lạc tính toán . cũng quá đáng sợ, tim suýt chút nữa thì ngừng đập.
“Còn ngây đó gì? Mau xách đồ cho sư phụ cháu chứ?” Ông cụ Tôn đẩy Tôn Đằng Phi một cái.
Tô Tiểu Lạc đưa túi cho Tôn Đằng Phi, : “Đừng vội gọi, vẫn còn tiếp tục thử thách, tùy tiện nhận đồ .”
Lúc Tôn Đằng Phi nào còn tâm trí bái sư, cứ nghĩ đến việc ngày đêm chung sống với lũ quỷ đó, chỉ c.h.ế.t quách cho .
vẫn nhận lấy túi xách của Tô Tiểu Lạc.
Phó Thiếu Đình lái xe đến, ba lên xe. Phó Thiếu Đình nhận hai , gật đầu coi như chào hỏi.
Lần đường về khá thuận lợi, gặp chuyện gì bất ngờ.
Tôn Đằng Phi cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành xe, đến nơi vẫn còn ngủ. Ông cụ Tôn gọi dậy nhưng Tô Tiểu Lạc ngăn .
“Cứ để ngủ thêm chút nữa, rạng sáng chúng còn việc.”
“Được , !” Ông cụ Tôn lúc nào cũng cháu trai thể hiện mặt Tô Tiểu Lạc, ông kính phục nhất chính là bản lĩnh thật sự. Năm đó một , bây giờ là Tô Tiểu Lạc.
****
“Tiểu Lạc.” Thím Hồ nhiệt tình đón, thím và chú Trương sống trong làng. trong làng ít khi chuyện với họ, sợ rước họa .
Sau chia tay , thím Hồ mong chờ gặp mặt tiếp theo, ngờ Tiểu Lạc đến nhanh như .
“Mọi ăn cơm ? Thím nấu cơm đây, ăn gì nào?”
“Thím Hồ nấu món gì cũng ngon.” Tô Tiểu Lạc ngọt ngào .
Ăn cơm trưa xong, Tô Tiểu Lạc kéo thím Hồ lên núi, là hái nấm về hầm gà ăn tối.
Thím Hồ lấy từ trong nhà một miếng vải trùm lên đầu, che khuất nửa khuôn mặt. Mặc dù tóc mái của thím dài, thể che khuất đôi mắt, nhưng thím vẫn quen dùng vải che kín bộ.
Tô Tiểu Lạc xách giỏ, trò chuyện với thím Hồ.
Năm mười tuổi thím Hồ lên núi, may ngã xuống một cái hố. Khi cứu lên, mắt thím biến thành màu xanh như bây giờ. Từ đó về , thím coi là chổi của cả làng, đều tránh xa thím.
Tuổi thơ của thím Hồ bất hạnh, dù việc quần quật ở nhà cũng yêu quý. Thím phòng riêng, chỉ thể ngủ ở chuồng bò.
Đôi khi nhà mới là gây tổn thương nhiều nhất, rõ ràng là mối quan hệ thiết như , nhưng gây tổn thương nhiều hơn cả xa lạ.
Tô Tiểu Lạc hỏi: “Thím Hồ, thím còn nhớ cái hố đó ? Cháu đến đó xem thử!”
Thím Hồ sợ cái hố đó, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lạc, cháu sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-77.html.]
“Không sợ.” Tô Tiểu Lạc đáp.
“Thực lúc đó khi rơi xuống hố, thím thấy một giọng , nó mượn tạm thể của thím.” Thím Hồ giấu giếm Tô Tiểu Lạc.
Bà thậm chí còn nghĩ, lẽ thực sự chiêu mời tai họa, nên cũng dám đến quá gần bất kỳ ai.
"Mượn tạm?" Tô Tiểu Lạc khỏi bật lạnh. Thím Hồ bốn mươi tuổi , cái gọi là mượn tạm chẳng quá lâu ? “Thím Hồ, để cháu cùng thím nhé! Cháu sợ!”
Thím Hồ : “Vậy cháu cứ theo thím. Nếu chuyện gì đúng, lập tức chạy ngay, ?”
“Biết mà!” Tô Tiểu Lạc gật đầu đồng ý để bà yên tâm.
Thím Hồ một nữa đến nơi , cơ thể bất giác run lên. Chính chỗ đổi cả cuộc đời bà .
“Là ở đây, Tiểu Lạc.”
Tô Tiểu Lạc tiến lên quan sát, trong lòng lờ mờ đoán chuyện gì đang diễn .
“Thím Hồ, thím tin cháu ?”
“Tin.”
Nhìn khuôn mặt của Tô Tiểu Lạc giống hệt bà cụ Tô năm xưa, thím Hồ tin cũng khó.
“Vậy thím cứ theo lời cháu.” Tô Tiểu Lạc bảo thím Hồ xuống đất, đó dán một lá bùa vàng lên trán bà .
Bầu trời lập tức âm u hơn, gió lạnh thổi qua. Một tia sáng xanh xuất hiện đỉnh đầu thím Hồ, hiện là một con sói.
“Kẻ nào dám quấy nhiễu ?”
“Là .” Tô Tiểu Lạc đối diện nó. “Ta còn đang tự hỏi là kẻ nào vô liêm sỉ đến mức chiếm dụng thể khác để dưỡng thương, hóa là một con sói. Thảo nào đời lòng lang sói, chắc là ngươi chứ gì!”
“Ngươi… ngươi… ngươi đang mắng ai vô liêm sỉ?” Con sói giận tím mặt.
“Mắng ngươi đấy!” Tô Tiểu Lạc cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, lạnh lùng : “Bảo là mượn tạm, mà ba mươi năm cơ đấy?”
“Cái gì? Đã ba mươi năm ?” Con sói chút bối rối, giơ móng vuốt lên tính toán một hồi, mới ngượng ngùng : “Ta… chẳng qua ngủ quên thôi mà.”
“Vậy ngươi xem, món nợ tính thế nào?” Tô Tiểu Lạc dùng kiếm gỗ đào gõ xuống đất.
“Ta vốn là sói thần bảo vệ núi , nhưng vì linh khí hiện tại cạn kiệt, bất đắc dĩ mới tìm một con hợp mệnh vật dẫn.” Con sói với vẻ oan ức. “Không ngờ một giấc ngủ kéo dài ba mươi năm.”
“Nếu gọi ngươi dậy, chắc ngươi ngủ đến lúc trăm tuổi mới chịu tỉnh.” Tô Tiểu Lạc chút khách sáo vạch trần.
Con sói khẽ ho một tiếng: “Vậy sẽ bồi thường cho bà .”
“Bà bốn mươi tuổi, chịu bao ánh mắt khinh khi lời tiếng của dân làng, xem như ôn thần. Ngươi định bồi thường thế nào?” Tô Tiểu Lạc nhíu mày.
“Không thể nào!” Con sói cau mày. “Ta là sói thần bảo vệ núi, thể trừ tà tránh họa, thể là ôn thần ? Thật vô lý, là ai tung tin đồn nhảm?”
“Nói , ngươi định bồi thường thế nào?” Tô Tiểu Lạc nâng kiếm gỗ đào lên.
“Ngươi thể đe dọa sói thần bảo vệ núi như . Chúng sắp tuyệt chủng đó!” Con sói đầy vẻ uất ức . Nhớ năm xưa, từng kính ngưỡng, giờ một cô nhóc dùng kiếm gỗ đào dọa dẫm thế ?
“Thế thì tuyệt chủng luôn cho xong.” Tô Tiểu Lạc thèm để ý trả một câu. Giờ đây con chẳng còn khái niệm gì về quỷ thần nữa.
“Ngươi thể như thế!” Con sói sốt ruột la lên. “Ta từng gặp bà nội của ngươi, còn cứu mạng bà nữa. Mau gọi bà nội ngươi đây!”
“Bà nội ? Bà nội mất lâu .” Tô Tiểu Lạc nhíu mày.
“Hả? Sao thể?” Con sói giơ móng vuốt lên tính toán. “Kỳ lạ, thật là kỳ lạ…”