Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:33:21
Lượt xem: 550

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nói , cháu tìm thứ gì, cứ giao cho ông." Ông cụ Tôn hào sảng .

"Một mặt ngọc Quan Âm." Tô Tiểu Lạc mắt tinh, sớm thấy trong ngăn kéo một mặt ngọc Quan Âm.

"Con bé , mắt tinh thật đấy." Ông cụ Tôn luyến tiếc, ánh mắt cứ đảo quanh ngăn kéo. Mặt ngọc Quan Âm ông mới lâu, chất ngọc mịn màng, là bảo bối trong lòng ông . "Mặt ngọc Quan Âm ông hứa cho một bạn già , thể cho cháu , là cháu chọn thứ khác nhé?"

"Ông nghề lâu như , hẳn cũng từng câu , ngọc thể đeo bừa bãi." Tô Tiểu Lạc hỏi. "Gần đây ông gặp ác mộng liên miên, vận khí cũng ?"

Ông cụ Tôn xoa đầu : "Gần đây đúng là ngủ ngon, dẫn đến tinh thần sa sút, đánh bài thua. chuyện liên quan gì đến miếng ngọc đó, tuổi đều như cả."

"Đó là một miếng ngọc cổ, ngọc cổ chỉ nhận một chủ nhân. Mà miếng ngọc cổ mang theo oán khí, đeo nó sẽ khiến tai họa nó chuyển sang đeo." Tô Tiểu Lạc bình thản giải thích.

"Cháu chuyện cũng quá tà môn, nước từ khi Kiến Quốc đến nay tin những thứ ." Ông cụ Tôn chút vui, nghĩ đến việc con bé mặt ngọc Quan Âm của , liền còn nhiệt tình nữa. "Ta đau đầu, giữ cháu ở ăn cơm ."

Tô Tiểu Lạc cũng dây dưa nữa, chỉ : "Không ép buộc, nếu ông cảm thấy gì đó , thì đến đại viện quân khu tìm cháu, cháu là..."

"Được , , tiễn !" Ông cụ Tôn cắt ngang lời Tô Tiểu Lạc, trực tiếp đổi sắc mặt, suýt chút nữa thì đuổi .

Tô Tiểu Lạc ngoài, Tôn Đằng Phi thấy cô hề ồn ào náo loạn cũng chút khó hiểu. Đưa cô đến cửa, Tôn Đằng Phi : "Cô tham lam quá đấy, món đồ trang trí bằng ngọc đó ít nhất cũng đáng giá mười tệ!"

Tô Tiểu Lạc hứng thú với món đồ trang trí bằng ngọc, cô liếc trong. Ông cụ Tôn thắp đèn dầu, cửa sổ bóng ông , ông đang nâng niu mặt ngọc Quan Âm tay: "Hãy chừng ông nội ."

Tôn Đằng Phi bóng lưng Tô Tiểu Lạc, lẩm bẩm một câu: "Ông nội khôn ngoan lắm! từng thấy ông chịu thiệt bao giờ!"

Tô Tiểu Lạc khỏi con hẻm, đang đường thì trời đột nhiên đổ mưa. Cô lấy ô từ trong túi vải mở , thong thả bước đường.

Cơn mưa lớn bất chợt khiến xung quanh hoảng loạn chạy tứ phía, tạo thành sự tương phản rõ rệt với cô.

Người , thật sự là lời khuyên mà!

*****

Đêm xuống.

Ông cụ Tôn đóng cửa , một nữa lấy miếng ngọc cổ ngắm nghía, cất ngăn kéo. Nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy an lắm, liền lấy miếng ngọc cẩn thận đặt cạnh gối.

Ông đậy nắp đèn dầu lên ngọn lửa, ngọn lửa tắt ngúm, căn phòng chìm bóng tối. Ông cụ Tôn giường nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu miếng ngọc. Căn phòng bỗng sáng bừng, tiếng hát tuồng vang lên lanh lảnh.

Ông cụ Tôn đánh thức, bèn dụi mắt. Nhìn thấy một phụ nữ mặc trang phục diễn tuồng, đang hát ngừng.

"Quỷ, quỷ!"

Ông cụ Tôn sợ hãi ngã xuống giường, lăn lộn chạy khỏi phòng.

Sáng hôm , ông cụ Tôn đến tìm bạn già họ Giả, ông cụ Giả thấy ông chạy tới, nhịn hỏi: "Ông cũng thấy ?"

"Ông, ông hại !" Ông cụ Tôn , lập tức hiểu chuyện gì đang xảy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-70.html.]

" nghĩ ông nghề đó, bát tự cứng." Ông cụ Giả bất đắc dĩ . "Không ngờ ông cũng ."

"Ông mới , hại như !" Ông cụ Tôn sốt ruột trở mặt.

"Đây là tiền lúc đó ông mua ngọc, còn một trăm tệ coi như là tiền bồi thường đưa cho ông." Ông cụ Giả lấy tiền từ trong ngăn kéo . " miếng ngọc ông giữ lấy ."

Ông cụ Tôn tức giận giơ miếng ngọc lên định đập, ông cụ Giả vội vàng ngăn : "Miếng ngọc cổ thể đập bừa bãi, nếu xử lý , chừng sẽ xảy án mạng!"

"Ông hại , ông hại c.h.ế.t ." Ông cụ Tôn tức tối xuống.

" cũng còn cách nào khác, đây cũng từng mời đạo sĩ, nhưng đạo sĩ đó giải quyết . Ông cần tìm bát tự cứng, chỉ nghĩ đến ông." Ông cụ Giả . "Ông yên tâm, sẽ tìm mua khác cho ông."

"Ông tưởng giống ông , lòng đen tối !" Ông cụ Tôn trừng mắt ông , chuyện bất nghĩa như ông .

"Vậy chúng tìm một cao nhân giúp chúng giải quyết, bất kể bao nhiêu tiền, sẽ trả hết." Ông cụ Giả áy náy trong lòng.

"Coi như ông còn chút lương tâm." Ông cụ Tôn đột nhiên nhớ đến cô gái hôm qua, cô gái đó nhận đây là ngọc cổ, còn lấy miếng ngọc , cô gái cách nào .

Cô gái sống ở đại viện quân khu.

"Ối!" Ông cụ Tôn vỗ đùi, hôm qua ông còn để hết câu.

"Sao ?" Ông cụ Giả giật .

"Đi với đến đại viện quân khu một chuyến." Ông cụ Tôn lúc hối hận đến xanh ruột. Ông cả đời những chuyện mờ ám, hiện tại đến đại viện quân khu cũng chút chột .

Ông cụ Giả hình béo, lúc một đoạn đường về mồ hôi nhễ nhại. Ông dùng khăn tay lau mồ hôi hỏi: "Cao nhân mà ông thật sự sống ở đây ? Tên là gì , cứ đây chờ mãi cũng là cách!"

"Đừng lắm lời nữa, nếu tên, còn cần ông nhắc nhở ." Ông cụ Tôn cũng chút sốt ruột, trời nắng chang chang, phơi nắng hai tiếng đồng hồ .

Tô Vãn và Ôn Đình tan học về, ông cụ Tôn thấy hai cô gái trạc tuổi cô gái hôm qua, liền vội vàng tiến lên hỏi: "Hai cháu gái, ở đây cô gái nào tết tóc đuôi sam, tóc xoăn xoăn ?"

Tô Vãn và Ôn Đình , mặt trông khá đáng sợ, giống .

Ông cụ Tôn gặp nhiều , giỏi quan sát sắc mặt, lập tức nhận hai cô gái chắc chắn quen cô gái .

Ông vội vàng : "Ta tìm cô gái đó việc quan trọng, phiền hai cháu dẫn đường."

Ôn Đình kéo Tô Vãn sang một bên : "Chẳng lẽ Tô Tiểu Lạc ngoài lừa đảo, tìm đến tận cửa ?"

"Hai trông vẻ khó dây ." Tô Vãn nhíu mày.

"Khó dây cũng là do Tô Tiểu Lạc gây ." Ôn Đình mỉm , hạ quyết tâm: " , dẫn hai ."

"Thật quá, thật quá." Ông cụ Tôn cuối cùng cũng uổng công chờ đợi, đẩy ông cụ Giả một cái, hiệu cho ông theo.

Ôn Đình : "Cô ! Rất thích dùng mấy trò bịp bợm để lừa khác, cái gì mà bùa bình an một trăm tệ một lá. Còn tà thuật gì đó nữa, thần bí lắm."

Ông cụ Tôn , càng thêm chắc chắn đây chính là tìm, ông kích động : "Chính là cô , chắc chắn là cô , cuối cùng cũng tìm !"

Ông cụ Giả lau mồ hôi trán, : "Thật là chúng mất công tìm kiếm!"

Loading...