Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-06-14 00:28:14
Lượt xem: 320

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mã Quốc Long : "Làm, ? kết hôn tốn ít tiền, lẽ nhiều như ."

"Lúc đầu thế, bao nhiêu tiền?" Dì cả Trình cau mày hỏi.

"Năm mươi." Trong lòng Mã Quốc Long chửi bà tám trăm , mấy ngày nay đếm đồ cưới mà Tống Lệ Lệ mang về, ngoài mấy cái chăn, chậu rửa mặt, ấm nước, mấy bộ quần áo đáng tiền thì chỉ còn mấy tệ lẻ.

Mã Quốc Long mới , cưới một cô vợ như thế nào. Đau khổ tột cùng, để vớt vát chút thiệt hại, cô vợ cũng thể để mất.

"Năm mươi tệ thì gì?" Dì cả Trình còn đang nghĩ Mã Quốc Long thể rạng danh bà ở trong thôn.

"Chẳng còn nhiều sính lễ ở chỗ các ?" Mã Quốc Long lành , "Nếu thì cho thêm chút, hoặc cho con vay ít, đợi con dư dả con trả cho ."

Dì cả Trình ngốc, con gái đánh nông nỗi , vay tiền chắc chắn là đòi .

"Cậu đánh Lệ Lệ thành thế , tạm thời cũng cỗ , mua chút đồ bồi bổ cho Lệ Lệ ." Dì cả Trình cũng thể đưa con gái như về quê .

"Vâng ."

"Về quê cỗ thì thôi, mua chút t.h.u.ố.c lá rượu về, biếu ông bà ngoại của Lệ Lệ." Dì cả Trình lùi bước, trong quan niệm truyền thống của bà, vẫn là họ .

Tống Lệ Lệ bất động đó, tê dại họ chuyện, dường như hiểu điều gì.

Tô Tiểu Lạc thấy hết, đây lẽ là nhân quả!

Nếu dì cả Trình chê nghèo yêu giàu, chị họ cũng sẽ ảnh hưởng, phần lớn hôn nhân của , bao nhiêu là thật lòng yêu mà đến với chứ?

Dì cả Trình bảo Mã Quốc Long về , Mã Quốc Long thấy bà mềm lòng thì vội : "Mẹ, phiền chăm sóc Lệ Lệ mấy ngày, giúp con vài lời ."

Mã Quốc Long bước khỏi cửa nhà họ Tô nhổ một bãi nước bọt xuống đường, trong miệng chửi rủa ngừng.

Nếu sợ công toi, sẽ đến đây chuyến .

Dì cả Trình ghế sofa, ánh mắt rơi con gái : "Chuyện vốn dĩ là con đúng, về nhà thì nhún nhường với Quốc Long một chút."

"Con đúng?" Tống Lệ Lệ hiểu, "Con theo ý gả cho , cũng đầu tiên, tại khinh thường con?"

"Đàn ông với phụ nữ thể giống ?" Dì cả Trình cau mày, hối hận vì trông chừng con gái cho kỹ.

"Có gì giống?" Tống Lệ Lệ , "Con với A Phúc hữu duyên vô phận, con với tình cảm sâu đậm của , trao cho thì ?"

Dì cả Trình tức giận run , giơ tay lên là một cái tát. Tống Lệ Lệ ôm mặt lên : "Dù con cũng gả cho Mã Quốc Long , cũng đừng mong vớt vát gì từ chỗ nữa, dù con cũng chỉ là một món hàng đáng tiền!"

Trong mắt cô hận đối với , còn hối hận vì gả cho Mã Quốc Long.

Trình Nhã khuyên: "Mọi bình tĩnh , lúc tức giận tính."

Tống Lệ Lệ đầu chạy lên lầu, dì cả Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y mãi mới bình tĩnh , bà khó hiểu hỏi: "Sao nó thành thế ? Chẳng chị cũng là vì cho nó ? Chẳng lẽ để nó theo thằng nghèo, đói bữa lo bữa khác ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-397.html.]

"Dì Cả, dì tự lừa dối thì đừng lừa dối chúng cháu." Tô Tiểu Lạc chán nản .

"Con nhỏ , là ý gì? Muối dì ăn còn nhiều hơn gạo chúng bây ăn." Dì cả Trình tức giận .

"Chị , đừng giận." Trình Nhã vội vàng khuyên can, "Lệ Lệ cũng dễ dàng gì, đừng mắng nó nữa. Nó ở nhà họ Mã sống , chị giúp đỡ chút, đừng để con bé quá khó xử."

"Nó sống cũng là do nó tự tự chịu, nó bây giờ gả đến nhà họ Mã , chuyện gì thì nên tìm nhà họ Mã." Dì cả Trình hùng hồn.

"Ý là chị họ kết hôn là đoạn tuyệt quan hệ với dì luôn hả, kết hôn là thành nhà ." Tô Tiểu Lạc .

"Tiểu Lạc, cháu đây là ?" Dì cả Trình tức giận trừng mắt, "Cháu cũng là con gái, cũng gả chồng, đến lúc đó cháu sẽ ."

"Cháu gì chứ?" Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên hỏi, "Mẹ, con mà gả thì là con gái nữa !"

"Nói bậy bạ!" Trình Nhã trừng mắt cô, "Không bậy!"

"Xem kìa, cháu đồng ý." Tô Tiểu Lạc khoác tay Trình Nhã , "Con mãi mãi cũng là con gái của , đúng ?"

Trình Nhã véo má cô, khẳng định : "!"

Hai tương tác với , dì cả Trình thấy hết, bà cau mày : "Khó trách Lệ Lệ đến nhà các trở nên kỳ quái như , chắc chắn là do con bé Tiểu Lạc ảnh hưởng."

Tô Tiểu Lạc: "Dì Cả, câu thế , thì trách nhà xí, chi bằng dì mau đưa chị họ rời khỏi đây, để khỏi ảnh hưởng đến mức nhận dì luôn."

Dì cả Trình tức đến đỏ mặt tía tai: "Trình Nhã, con gái nhà em tuy rằng từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, nhưng em thể để nó tính tình như , bây giờ dạy dỗ cho , nếu gây đại họa gì thì ngày em hối hận cũng kịp."

"Gây đại họa gì?" Tô Chính Quốc về đến nhà thấy bà ở bên đó cháu gái , cau mày , "Gây đại họa tày trời, chỉ cần ông già còn sống thì cũng thể giúp nó thu dọn."

"Ông nội thật ." Tô Tiểu Lạc nhảy cẫng lên chạy đến mặt Tô Chính Quốc, dựa đầu vai ông, tiện thể mặt quỷ với dì cả Trình.

Dì cả Trình tức điên: "Bác trai, cháu đây là vì cho nó!"

"Đừng, dừng ." Tô Chính Quốc ngăn lời bà , "Cháu gái nhà , còn nỡ một câu mắng một câu. Cháu ở nhà , ăn nhà , ở đây dạy dỗ nó? nể cháu là chị gái của Trình Nhã nên gì cháu, nhưng đừng mà thò tay nhà họ Tô chúng ."

Mặt dì cả Trình lúc xanh lúc đỏ, nhưng bà dám cãi lời ông cụ, đành nghiến răng : "Không , cháu ý đó. Bây giờ trẻ tuổi khó quản quá, cháu là lo lắng cho Trình Nhã."

"Không cần thiết." Tô Chính Quốc thấy bà đau đầu, cứ khăng khăng thương con gái, vì cho con gái. Cũng nghĩ đến hậu quả của việc giữ hết sính lễ, con gái gả đến nhà mà còn duỗi tay hỏi tiền , thử hỏi sẽ khó chịu đến mức nào?

Không của hồi môn, nếu bố chồng hiểu chuyện thì còn đỡ, nếu hiểu chuyện thì cuộc sống sẽ khó khăn đến mức nào.

Ông vốn dĩ cũng một cô con gái nhưng mất sớm. Nếu còn sống, chắc chắn sẽ gả chồng một cách long trọng. Vì một bộ quần áo đỏ mà để con gái lóc om sòm, ông thật sự khinh thường cái kiểu của chị gái Trình Nhã.

Sắc mặt Tô Chính Quốc vui, dì cả Trình chỉ thể nuốt cơn giận xuống, : "Chúng cháu cũng lâu nữa, đợi Lệ Lệ lành vết thương sẽ về quê một chuyến."

Mặc dù là ở thôn còn tổ chức một nữa, nhưng bố và em trai của Tống Lệ Lệ đều đến.

Thật sự tiếc mấy tệ tiền vé xe đó ?

Tô Chính Quốc lắc đầu, hỏi: "Vết thương gì?"

Loading...