Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 332
Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:35:41
Lượt xem: 348
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đợi .” Tô Tiểu Lạc đột nhiên khẽ gọi, Phó Thiếu Đình nghi ngờ đầu . Anh thấy cô đang chằm chằm dấu chân mặt đất. “Gần đây thỏ tuyết.”
Dấu chân tuyết xếp thành hai hàng, một lớn một nhỏ. Dấu lớn trông rõ ràng hơn.
“Suỵt.” Tô Tiểu Lạc hiệu Phó Thiếu Đình đừng lên tiếng, theo dấu chân về phía . Cô phát hiện một lỗ thở nhỏ, bên ngả màu vàng.
Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm quyết, vỗ mạnh xuống đất. Một con thỏ tuyết nhảy bật , loạng choạng lao đến ngã ngay chân Phó Thiếu Đình.
“Ha ha!” Tô Tiểu Lạc vỗ tay reo mừng.
Phó Thiếu Đình cúi xuống nhấc con thỏ lên. Trưa nay, Anna mang vật tư đến nhưng kịp nấu thỏ tuyết, xem cô nhóc thèm món đó từ .
“Muốn ăn ?”
“Muốn chứ!” Tô Tiểu Lạc hăng hái gật đầu.
“Đi thôi!” Phó Thiếu Đình dẫn cô tới một hang núi. Từ túi trữ vật, lấy vài viên đá phát sáng và đặt trong hang.
Lúc Tô Tiểu Lạc mới nhận trong hang một suối nước nóng nhỏ, chỉ đủ cho hai ngâm , ngạc nhiên khi thỏ tuyết trốn ở đây.
“Không em tắm suối nước nóng ? Để nhặt chút củi, tiện nướng thỏ tuyết cho em.” Phó Thiếu Đình .
“Được.” Tô Tiểu Lạc chạy ngay trong, kiểm tra xung quanh xem động vật nguy hiểm nào . Suối nước nóng lẽ cùng mạch với suối ở chỗ lão quái vật . Cô quanh một nữa, thấy một tảng đá lớn chắn ngang nên yên tâm cởi đồ, thoải mái ngâm trong nước nóng.
Phó Thiếu Đình nhặt vài khúc củi, nhưng chúng ẩm nên khó nhóm lửa. Anh loay hoay một lúc mới đốt , lửa bốc lên những làn khói đen vì độ ẩm.
Anh lấy d.a.o xử lý con thỏ, buộc nó một cây gậy đặt lên giá nướng. Sau một lúc, củi khô hơn, khói cũng bớt . Anh bắt đầu đều cây gậy để nướng thỏ.
Bên ngoài tuyết rơi, gió thổi từng hồi rít qua khe đá. Tiếng gió và tiếng nước chảy hoà cùng âm thanh vui vẻ của Tô Tiểu Lạc vang lên, khiến yết hầu của Phó Thiếu Đình khẽ động.
Anh vô thức nghĩ đến làn da trắng mịn của Tô Tiểu Lạc, cùng chiếc cổ thanh mảnh và xương quai xanh tinh tế. Anh hít sâu một , dậy bước nhanh ngoài hang để bình tâm trở .
Không bao lâu , tiếng Tô Tiểu Lạc vang lên: “Cháy ! Cháy !”
Phó Thiếu Đình vội trong, lật con thỏ rắc muối lên. Hương thơm lan tỏa ngay lập tức theo gió bay thẳng mũi Tô Tiểu Lạc.
“Ôi, thơm quá!”
Tô Tiểu Lạc mặc đồ xong chạy ngoài, gương mặt đỏ hồng, tóc tai vẫn còn ướt, nhưng thể chờ thêm nữa.
Phó Thiếu Đình đưa khăn cho cô: “Có gió, lau khô tóc nhanh lên.”
Tô Tiểu Lạc lau qua loa vài cái. Phó Thiếu Đình , bèn tiến đến tự tay giúp cô lau kỹ hơn, : "Trời lạnh thế , lau khô dễ cảm lạnh, còn đau đầu.”
Tô Tiểu Lạc xoay trục nướng đáp: “Không , em quen . Anh ngâm nước ? Yên tâm, em ăn vụng !”
Phó Thiếu Đình mím môi. là cũng cần tắm một chút.
Thấy lưỡng lự, Tô Tiểu Lạc vội bổ sung: “Yên tâm, em cũng trộm .”
“Được.” Phó Thiếu Đình nhướng mày, cô nhóc nghĩ gì trong đầu.
Anh trong, để Tô Tiểu Lạc với con thỏ đang nướng thơm phức, nước miếng ngừng chảy.
Khi thỏ chín vàng giòn, cô lấy xuống để nguội, chờ Phó Thiếu Đình tắm xong là thể ăn.
Đột nhiên một con cáo tuyết lớn từ ngoài hang chạy . Ánh mắt nó ngây thơ nhưng rõ ràng đang nhắm đến con thỏ nướng trong tay cô.
Tô Tiểu Lạc nheo mắt cảnh cáo nó: “Đây là của .”
Con cáo thèm để ý, lao tới ngoạm lấy con thỏ chạy biến trong.
Tô Tiểu Lạc hậm hực đuổi theo: “Con cáo đáng ghét! Để xem bắt thì lột da khăn quàng cổ luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-332.html.]
Dường như hiểu lời cô, con cáo nhảy đến cạnh suối nước nóng, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Ta mà bắt , nhất định đánh c.h.ế.t ngươi!” Tô Tiểu Lạc nghiến răng lao tới, nhưng con cáo nhanh chóng lách qua chân cô mà chạy mất.
“Có chuyện gì ?”
Trong ánh sáng mờ mờ của đá phát sáng, Phó Thiếu Đình qua, gương mặt góc cạnh của lộ rõ, tóc mái dài rũ xuống che đôi mắt hẹp dài. Từng giọt nước chảy từ mái tóc xuống gương mặt, lăn qua cổ biến mất nơi lồng n.g.ự.c ẩn hiện.
Bờ vai rộng, eo thon, cùng cơ bụng săn chắc.
“Có chuyện gì ?”
Tô Tiểu Lạc nuốt nước miếng: "Cáo… cáo ăn trộm thỏ của chúng .”
“Cáo?” Phó Thiếu Đình cau mày. “Thỏ nướng chứ?”
“À, đúng , thỏ nướng.” Ánh mắt Tô Tiểu Lạc dừng hình , cơ bắp mạnh mẽ khiến cô chạm thử.
“Ngày mai bắt giúp em.” Phó Thiếu Đình như nhận ánh mắt cô, thản nhiên .
“Được.” Tô Tiểu Lạc gật đầu.
“Anh tắm xong .” Phó Thiếu Đình nhắc nhở.
Lúc Tô Tiểu Lạc mới nhận quá lâu, bèn lúng túng .
Cô thêm củi lửa, một lát Phó Thiếu Đình bước . Nhìn , cô bất giác nghĩ đến thành ngữ: “Xuất thủy phù dung, tú sắc khả xan” (như hoa sen mới nở, đến mê lòng).
Không đúng, chắc chắn là cô đói quá , nếu cảm thấy trông ngon miệng đến ?
Phó Thiếu Đình lau tóc, xuống bên đống lửa. Tóc ngắn khô nhanh, thấy Tô Tiểu Lạc mặt ủ mày chau, bèn hỏi: “Vẫn buồn vì con thỏ nướng ?”
Tô Tiểu Lạc gật đầu. Phó Thiếu Đình khẽ mỉm : “Anh còn một quả táo, ăn đỡ .”
Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cắn một miếng. Dù vỏ nhăn nhưng táo vẫn ngọt.
Phó Thiếu Đình bỏ thêm củi lửa, nhắc nhở: “Tối đừng ăn nhiều, khó tiêu.”
“Lạnh quá.” Tô Tiểu Lạc than thở.
Phó Thiếu Đình cởi áo khoác quân đội khoác lên cô. khi định , cô kéo vạt áo , : “Chúng cùng đắp .”
Anh xuống cạnh cô, hai chung một chiếc áo khoác lớn. Lửa cháy bập bùng, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của Phó Thiếu Đình. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay , dựa sát .
“Thật ấm áp!”
Phó Thiếu Đình gì, để mặc cô dựa . Ánh mắt ngoài, tuyết rơi càng lúc càng dày. Có lẽ họ nên sớm về.
“Phó Thiếu Đình, em buồn ngủ quá. Hay chúng ngủ đây ?”
“Không .” Anh từ chối. "Đợi tóc em khô, về căn cứ.”
“Tại chứ?” Tô Tiểu Lạc hiểu. “Ngoài tuyết rơi lớn lắm mà.”
“Hai chúng ở đây qua đêm thì .”
“Có gì ?” Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm. Cô quá mệt, chỉ ngủ ngay tại chỗ.
“Chỉ hai , tiện.” Phó Thiếu Đình nghiêm mặt.
“Không tiện chỗ nào?” Cô tò mò hỏi, chút ý thức nào về sự khác biệt nam nữ.
Phó Thiếu Đình càng nhíu mày, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô kéo sát gần. Gương mặt tiến sát đến cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ sẽ xảy chuyện gì?”