Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:35:28
Lượt xem: 480
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Đình nhào lòng Ôn Dữ nức nở. Ôn Dữ từng gặp Tô Tiểu Lạc lúc nhỏ. Mỗi đón em gái, đều thấy một cô bé con lúc nào cũng vui vẻ.
Cười lên lộ hai chiếc răng khểnh, trông đáng yêu. Mỗi khi mua kẹo, đều mua thêm một chiếc đưa cho cô bé ăn, cô bé sẽ ngẩng đầu ngọt ngào: "Cảm ơn trai của Ôn Đình."
Anh sẽ hỏi: "Sao em gọi là , mà là trai của Ôn Đình?"
Cô bé tủm tỉm: "Em trai của em , cần trai của khác."
Mắt Ôn Dữ ươn ướt, đưa tay lên lau, hóa là nước mắt.
Tô Tiểu Lạc từng : "Anh dựa dẫm như , nếu còn, sẽ phá án nữa ?"
Anh siết chặt nắm tay, cô gái lúc nào cũng , miệng cứng lòng mềm. Người như , đáng lẽ tuyệt tình một chút. Lương thiện như , mà phi thăng ?
Ôn Đình nức nở : "Anh, em thật sự xa. Em khắp nơi bôi nhọ cô , em cô mắt, em nhiều chuyện sai lầm. Em mong cô thể trở về, cho dù đánh em một trận, , đánh mười trận em cũng cam lòng. Chỉ cần cô thể trở về, bảo em gì em cũng đồng ý!"
Ôn Dữ vỗ vỗ lưng em gái, những chuyện cứ là .
Tô Tiểu Lạc chắc cũng ngờ rằng, đến biên giới, sẽ thể trở về.
Ôn Dữ rõ Tô Tiểu Lạc ý nghĩa gì với , nhưng mỗi thấy nụ của cô, dường như thể tiếp thêm sức mạnh cho khác.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Trình Nhã rời khỏi bệnh viện. Bà về nhà họ Tô, trở về phòng lấy quần áo Tô Tiểu Lạc mặc lúc nhỏ , tự lẩm bẩm một : "Quần áo quá, Niếp Niếp, con thích ? Trời lạnh , ngoài trời đang tuyết, mặc áo ấm ."
"Sao đeo khóa trường mệnh?" Trình Nhã cầm lấy khóa trường mệnh lên, "Đây là bà nội cầu cho con đấy! Mong con bình an, sống lâu trăm tuổi. Con gái của chúng sống đến trăm tuổi mới ."
Bà cầm đồ đạc chung quanh, nhưng thấy bóng dáng con gái .
"Con gái của ?"
"Niếp Niếp..."
Bà xuống lầu, đến ghế sofa cầm lấy con búp bê của Tử Huyên ôm chặt lòng, nhẹ nhàng chạm mũi con búp bê: "Niếp Niếp, đừng chạy lung tung, nếu sẽ tìm thấy con, Niếp Niếp, con ?"
"Lại đây, mặc quần áo . Mẹ tết tóc cho con, con thích tết tóc cho nhất mà."
Trình Nhã mặc quần áo cho con búp bê, rộng, bà : "Chắc chắn con chịu ăn cơm, gầy , sửa cho con."
Trình Nhã cắt sửa quần áo cho với con búp bê, đeo khóa trường mệnh lên cho nó.
"Con gái ngoan, con gái ngoan của , quá!"
Mọi thấy Trình Nhã ở bệnh viện, Nghiêm Chỉ về nhà tìm thì thấy bà như . Cô đau lòng che miệng , tới : "Mẹ, giày, lạnh ?"
"Không lạnh, Niếp Niếp lạnh, cũng lạnh." Trình Nhã Nghiêm Chỉ, mỉm .
Nghiêm Chỉ cúi cởi tất cho bà , chân bà lạnh cóng. May mà tất bông, chỉ bỏng lạnh nhẹ.
Nghiêm Chỉ nhanh chóng lấy một chậu nước ấm để Trình Nhã ngâm chân .
Vương Thiến trở về, hỏi: "Chuyện gì ?"
Nghiêm Chỉ: "Hình như chút , coi con búp bê đó là Niếp Niếp ."
Vương Thiến khỏi đau lòng đỏ hoe mắt, .
"Suỵt, hai đứa đừng ồn, Niếp Niếp đang ngủ." Trình Nhã hiệu im lặng với họ. "Nó buồn ngủ , chắc chắn là chơi mệt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-326.html.]
"Mẹ, Niếp Niếp ngủ , để con lau chân cho . Nếu lát nữa em tỉnh dậy ngoài chơi, thì phiền lắm!" Nghiêm Chỉ khuyên nhủ.
Nghe Niếp Niếp ngoài chơi, Trình Nhã phối hợp, ngoan ngoãn để Nghiêm Chỉ lau khô chân cho bà , bôi thuốc mỡ bỏng lạnh, tất .
Bà dựa con búp bê, cứ thế ngủ .
Sau khi tỉnh dậy, Trình Nhã chịu cả, bà ôm con búp bê cảnh giác , hễ ai đến gần là bà hét lên: "Đừng cướp con gái của , đừng cướp con gái của ."
Tô Vệ Quân mời bác sĩ về nhà, bác sĩ khám xong, lắc đầu : "Bà rối loạn tinh thần, thể khúc mắc trong lòng vượt qua . Cần kiểm soát bằng thuốc, bà thuộc dạng mắc , nên khả năng chữa khỏi."
Tô Chính Quốc thở dài, cũng nên gì.
Nghiêm Chỉ : "Vị chuyên gia từng điều trị cho con, con sẽ cố gắng liên lạc, nhất định sẽ khỏi."
Tô Chính Quốc hỏi: "Vệ Quân, vụ án của con thế nào ?"
Tô Vệ Quân : "Đã điều tra sơ bộ, là vu cáo. con vẫn nghỉ ngơi ở nhà vài tháng, đợi điều tra rõ ràng mới thể kết thúc vụ án."
"Vậy thì , nhà nhiều chuyện liên tục xảy , ở nhà một thời gian cũng ." Tô Chính Quốc oán trách Trình Nhã, nhưng đứa con dâu , những năm qua nhà họ Tô cũng thể chống đỡ nổi. "Con dâu cũng dễ dàng gì."
Trong một gia đình, thiếu ai cũng .
Tô Vệ Quân gật đầu: "Con cũng sai, thời gian qua chỉ lo giận dỗi với bà , cũng chuyện tử tế."
"Hãy ở bên cạnh vợ con thật !" Tô Chính Quốc mệt mỏi, lên lầu.
Tô Vệ Quân đến mặt Trình Nhã, : "Xin ."
Trình Nhã ôm con gái đàn ông mặt, mỉm : "Niếp Niếp nhà em ngoan nhất, còn thông minh. Hơn một tuổi thể thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, hai tuổi cộng trừ nhân chia, ba tuổi... ba tuổi..."
Trình Nhã ôm đầu, đau đến c.h.ế.t sống .
Tô Vệ Quân đau lòng hùa theo: " , con gái là thông minh nhất, là đứa thông minh nhất trong các con, còn hiểu chuyện."
" , đúng , nó tự giặt khăn tay nhỏ." Trình Nhã , "Nó giặt khăn tay xong còn bảo em nghỉ ngơi, lớn lên sẽ giặt nhiều quần áo cho em."
Cơn đau lưng của Trình Nhã, chính là do nhiều năm tháng việc nhà mà .
Bảy đứa con, giặt giũ, quét dọn, lúc mệt đến nỗi thẳng lưng lên . Lúc khi Tống Tĩnh Thư còn sống, còn thể giúp đỡ chia sẻ, gia đình đều là do Trình Nhã gánh vác.
Con cái đều trưởng thành, bà cũng già .
Tô Vệ Quân đau lòng đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Trình Nhã, tay là vết chai dày. Ông : "Xin , em vất vả ."
Trình Nhã mỉm : "Không vất vả, em vất vả gì chứ? Anh bảo vệ đất nước, cần lo lắng, nhà em."
Tô Vệ Quân mặt , trong lòng áy náy thôi. Thực tư cách bà nhất chính là ông.
Ông quanh năm suốt tháng ở nhà, chẳng giúp gì. Con gái gặp chuyện, tự trách nhất chính là Trình Nhã. Ngày hôm đó nếu việc đến muộn, sẽ xảy chuyện như .
Ông cứ nghĩ tin tức, chính là tin . Trình Nhã vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện , nên mới nuông chiều Lý Vãn quá mức.
Bây giờ là chính bà ép con gái ruột bỏ , bà mới chịu nổi cú sốc , Tô Vệ Quân : "Trình Nhã, chuyện xảy , bà đừng nghĩ nữa. Niếp Niếp còn, bà hãy buông bỏ !"
Trình Nhã rút tay về, sắc mặt đổi dữ dội, ôm chặt con búp bê hoảng sợ : "Anh , con gái vẫn , nó vẫn !"