Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:33:21
Lượt xem: 399
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ảnh hưởng?
Có thể ảnh hưởng chuyện gì chứ? Tô Tiểu Lạc nhất thời trả lời , chỉ theo phản xạ lắc đầu.
“Không ảnh hưởng là .” Phó Thiếu Đình cất ví .
Tô Tiểu Lạc chằm chằm túi áo , yếu ớt hỏi: “Ý em là… thấy em trong bức ảnh đó, cảm thấy buồn ?”
Phó Thiếu Đình khuôn mặt cô một hồi lâu mà gì. Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay lên, nhấn mạnh: “Anh từng là dối.”
Khóe miệng Phó Thiếu Đình nhếch lên: “ cũng quyền giữ im lặng, đúng ?”
“Này!” Tô Tiểu Lạc hài lòng, tiếp tục dây dưa, “Sao như thế chứ?”
“Thiếu Đình, Tiểu Cửu.” Ôn Dữ bước tới : “Lần may nhờ hai , những đứa trẻ đứa là trẻ bắt cóc, đứa bỏ rơi.”
Những đứa trẻ tàn tật ép ăn xin. Những đứa khỏe mạnh thì huấn luyện thành kẻ trộm, địa điểm hoạt động của chúng thường xuyên đổi.
“Bắt là .” Phó Thiếu Đình .
“Bỏ em ! Bỏ em !” Cô bé bán hoa một nữ cảnh sát bắt , đang vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn cắn tay nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát hoảng sợ, buông tay .
Đường của cô bé chặn , cô bé hoảng loạn hét lớn: “Em cần giúp đỡ! Nếu bắt thì cứ bắt em! Em ăn trộm, em cũng là một tên trộm!”
“Sao thế ?” Ôn Dữ bước tới hỏi.
“Cô bé vẻ giống một báo mất tích cách đây lâu, chỉ hỏi một câu thôi, ngờ cô bé phản ứng dữ dội như .” Nữ cảnh sát chút ấm ức.
“Em về nhà! Em bố !” Cô bé bệt xuống đất, hai tay ôm gối, khuôn mặt bướng bỉnh la lên.
lúc , một cặp vợ chồng bước tới, thấy cô bé liền chạy quát: “Con nhỏ ! Nghe mày ăn cắp vặt ở đây, ban đầu tao còn tin, ai ngờ là thật! Đồ mất mặt hổ gia đình!”
Người đàn ông giơ tay định đánh cô bé.
Ôn Dữ ngăn : “Anh nghĩ đây là ? Dù là ở nhà, cũng nên đối xử với con cái như .”
“Không , thưa cảnh sát. Đứa nhỏ chịu học hành tử tế, nếu quản nghiêm thì thể dạy dỗ nữa.” Người đàn ông bất lực , “Nó còn ăn trộm tiền trong nhà!”
“Con gái nhà đều ngoan ngoãn, nhà sinh đứa như thế ?" Người phụ nữ thở dài, gì.
“Đánh ! Đánh c.h.ế.t con luôn ! Dù hồi nhỏ các cũng chẳng quan tâm tới con!" Cô bé hét lớn, “Bà nội, con bà nội!”
“Sao thế ?” Ôn Dữ cau mày hỏi.
Hóa từ nhỏ cô bé sống với bà nội ở quê. Hai , phụ nữ là hộ khẩu thành phố, còn đàn ông theo vợ lên thành phố lập nghiệp. Sau khi định cuộc sống, họ mới tính chuyện đón con lên ở cùng. ngờ cô bé khó dạy như , khiến họ .
“Nếu quản thì để bà nội bé nuôi tiếp!” Nữ cảnh sát bức xúc .
Đã quen sống với bà nội thì chắc chắn bà nội thể dạy dỗ cô bé.
Người đàn ông vô thức vợ , nhưng chỉ nhận ánh mắt lạnh lùng từ vợ, khiến dám hé một lời.
“Con nhỏ , ở quê thì gì ?” Người đàn ông cau mày quát, “Ở với tao thì ăn ngon mặc , mày còn gì nữa? Về nhà ngay!”
“Con về, con về!" Cô bé phản kháng, nước mắt lưng tròng: “Bà nội lớn tuổi, mỗi tối đều nhờ con lấy nước và chậu giúp bà. Nếu con , chắc chắn bà sẽ ngã. Bà nội, cháu nhớ bà!”
Mọi bây giờ mới hiểu lý do cô bé bỏ nhà . Số tiền ăn trộm là để lộ phí về quê thăm bà, nhưng vô tình gặp bọn buôn .
“Một đứa trẻ còn hiếu thảo hơn , là con trai kiểu gì ?” Nữ cảnh sát phẫn nộ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-300.html.]
Người đàn ông cúi đầu, hiện giờ đang sống trong nhà vợ, công việc cũng do bố vợ sắp xếp. Làm gì còn mặt mũi nào đón ruột lên sống cùng. Anh thở dài một tiếng.
Người phụ nữ ngờ lý do của con gái là như , liền sững .
“Con cái với ai, sẽ thương đó.” Ai đó trong đám đông buột miệng .
“Nếu ngay cả việc hiếu thảo với bà nội cũng là sai, thì cô bé còn hiếu thảo với ai?” Ôn Dữ hỏi.
Người phụ nữ bỗng nhiên tiến lên ôm lấy con gái. Cô bỏ lỡ thêm nữa: “Mẹ sẽ về cùng con, đưa bà nội lên sống với , ?”
“Thật ạ?” Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.
“Thật. con bỏ nhà lung tung nữa, lo lắng.” Người phụ nữ nhẹ nhàng .
“Vâng! Con nhất định sẽ ngoan.” Cô bé nở nụ ngây thơ.
Người đàn ông thấy cảnh , trong lòng xúc động, lặng lẽ nắm tay vợ : “Vợ ơi, cảm ơn em.”
Người phụ nữ lườm một cái: “Ai bảo em trót thích chứ!”
Mọi việc khép một cách êm .
Tô Tiểu Lạc cảm thán: “Mỗi ngày các gặp những chuyện thật kỳ lạ.”
Ôn Dữ bất đắc dĩ : “May mà chúng bắt gặp, nếu , tương lai của cô bé thật khó mà . Cách đây lâu, một đứa trẻ ăn trộm đánh gãy chân.”
“ là cần quản lý nghiêm.” Phó Thiếu Đình vỗ vai Ôn Dữ.
Chia tay Ôn Dữ xong, Phó Thiếu Đình dẫn Tô Tiểu Lạc thư viện, cả hai giúp sắp xếp sách vở.
Quản lý thư viện ái ngại : “Thật việc đáng kể gì. Hai quyên kệ sách mới, còn giúp dọn dẹp nữa.”
“Chuyện nào chuyện đó.” Tô Tiểu Lạc đáp, “Chúng đổ, nhất định chịu trách nhiệm.”
“Được .” Quản lý mỉm , lấy từ giá sách hai chiếc huy hiệu. Một chiếc hình chiếc lá, chiếc còn là bông hoa. "Đây là lô huy hiệu mới về, đáng giá gì, tặng mỗi một cái, là một cặp.”
“Cảm ơn.” Phó Thiếu Đình nhận lấy.
“Cảm ơn.” Tô Tiểu Lạc bông hoa đỏ tay, lặng lẽ cầm lấy.
Rời khỏi thư viện, Phó Thiếu Đình cài huy hiệu lên ngực, hỏi: “Sao em đeo?”
“Đeo chứ.” Tô Tiểu Lạc cũng cài huy hiệu lên. Dưới ánh mặt trời, chiếc huy hiệu lấp lánh, trông thật .
“Đói ?” Tâm trạng Phó Thiếu Đình khá . “Anh mời em ăn cơm.”
“Được, !” Nghe đến đồ ăn, Tô Tiểu Lạc lập tức quên hết thứ.
“Cô nhóc tham ăn.” Phó Thiếu Đình bật , như cơn gió xuân ánh mặt trời.
Tô Tiểu Lạc thoáng ngẩn ngơ.
Đáng ghét! Sao trai đến ?
Hai chọn một quán nhỏ, mỗi gọi một bát hoành thánh.
Khu gần công viên, đúng giờ tan tầm, nhiều cặp đôi tay trong tay dạo ở công viên nhỏ.
Quán hoành thánh do một đôi vợ chồng già mở, bình thường họ bán hàng để kiếm thêm thu nhập. Ủy ban phường họ tuổi cao nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Hai đứa cũng đang hẹn hò ? Gần đây đừng công viên nhỏ nhé. Mấy hôm ở đó vụ án, giờ vẫn phá !” Hai ông bà bụng nhắc nhở.