Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:02:54
Lượt xem: 422

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng bệnh, Ôn Dữ nhíu mày trách nữ cảnh sát: "Không với cô , cho bà vay tiền."

Nữ cảnh sát vẫn còn hoảng hồn, lắp bắp : "Ban đầu cũng định cho vay, nhưng họ cứ ở bên cạnh trách ..."

Nữ cảnh sát chỉ những trong phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

Những trong phòng bệnh đều đồng loạt mặt , dù họ cũng chỉ vài câu, cũng ép cô đưa tiền.

Ôn Dữ thở dài, lúc Tô Tiểu Lạc rời dặn dò nhất định để Thời Xuân Mai tiền.

Ban đầu còn hiểu ý cô là gì, giờ thì rõ.

"Cục trưởng Ôn, sự việc xảy , trách mắng cô cũng vô ích." Nam cảnh sát khuyên nhủ.

Nữ cảnh sát đỏ hoe mắt. Đây cũng là đầu tiên cô gặp tình huống như , nào nào tự tay g.i.ế.c con chứ?

"Thời Xuân Mai ý định tự sát, mới cứu từ sân thượng xuống, bảo họ trông chừng cho kỹ." Ôn Dữ nhíu mày, đúng là khỏi một lát cũng .

Ôn Dữ chút bực bội. Thời Xuân Mai chết, đồng nghĩa với việc manh mối đứt.

Ngày thứ ba, đến nhận xác Thời Xuân Mai là một bà lão, con trai dìu đến.

Tô Tiểu Lạc bà lão, chắc hơn bảy mươi tuổi. Bà là dì Cả của Thời Xuân Mai.

Mắt bà lão kém, lẩm bẩm : "Xuân Mai, đứa nhỏ , hồi bé từng sống ở nhà một thời gian. Con bé ngoan ngoãn, thật thà. Trời sáng dậy quét sân, đun nước nóng bắt đầu nấu cơm. Ăn cơm xong rửa bát đút cơm cho con trai ăn."

Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.

" với chồng đồng việc yên tâm, Xuân Mai cái gì cũng ." Bà lão rơi nước mắt.

"Sau đó, bố nó đến tìm , Xuân Mai trốn trong phòng nhất quyết chịu . Cuối cùng bố nó cầm chổi rượt khắp sân mới chịu về."

"Sau nữa, bố nó gả nó cho một . Số khổ, trách ai?"

Bà lão thở dài, lau nước mắt : "Xuân Mai ơi! Đứa nhỏ , khổ quá!"

Người đàn ông trung niên bên cạnh : "Bố chị Xuân Mai chịu đến, gì cũng gặp chị Xuân Mai cuối, bà cứ giá như lúc đó trả chị Xuân Mai về thì ."

Tô Tiểu Lạc linh hồn đang lơ lửng ở góc phòng rơi một giọt nước mắt, lặng lẽ quỳ xuống.

Giết con trai, là mong con chịu đau đớn nữa mà rời khỏi thế giới .

Tự kết liễu , là luân hồi chuyển kiếp nữa, quá đau khổ. Bà thà rơi kiếp súc sinh, cũng trải qua thứ thế gian nữa.

bây giờ bà hối hận , bà , ở bên dì Cả.

"Tô Tiểu Lạc, cô cách nào giúp ?" Bà đau khổ khẩn cầu.

"Không còn cách nào nữa, c.h.ế.t thể sống ." Tô Tiểu Lạc , nhẹ nhàng . "Chết , thì chẳng còn gì nữa."

Phải ! Một bước sai, bước đều sai.

Vụ án khiến tâm trạng Ôn Dữ nặng nề, hai mạng , mất là mất.

Anh sân thượng, châm một điếu thuốc. Mắt nheo xuống phía . Độ cao ba tầng rưỡi, cũng khá cao. Lúc Thời Xuân Mai lao xuống, gần như hề do dự.

"Nếu bố Thời Xuân Mai dành cho bà một chút quan tâm, liệu bà rời khỏi thế giới chút lưu luyến ?" Ôn Dữ buồn bã hỏi.

"Nạn nhân của hôn nhân ép buộc ở một nơi vẫn còn phổ biến. Địa vị phụ nữ thấp kém, quyền sống." Tô Tiểu Lạc từng cùng sư phụ qua ít nơi, những bi kịch cô chứng kiến chỉ một Thời Xuân Mai.

" ! Nếu đổi phong tục xã hội, sẽ còn nhiều bi kịch hơn nữa xảy ." Ôn Dữ cảm thán .

Hai sân thượng lâu.

Cặn bã của xã hội cũ, bao giờ mới thể biến mất .

*****

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-298.html.]

Ngày hôm Tô Tiểu Lạc học, Trịnh Thư Ý tức giận : "Nghe trường quyết định trao suất học bổng cho Lý Vãn."

Tôn Đằng Phi phụ họa: " , gì mà dũng cảm cứu , cộng thêm thành tích học tập xuất sắc."

"Vậy thì chúc mừng cô ." Tô Tiểu Lạc với vẻ quan tâm.

"Hôm nay còn đặc biệt vì cô mà tổ chức một buổi lễ tuyên dương nữa chứ!" Trịnh Thư Ý ưa Lý Vãn.

chiếm đoạt danh tiếng, đến cả nuôi với như cũng nhận.

Điều trái ngược với quan điểm của Trịnh Thư Ý.

"Vậy , tối qua ngủ ngon." Tô Tiểu Lạc ngáp một cái.

"Vậy bọn cũng , hắc hắc." Tôn Đằng Phi xách cặp định về.

"Không , , nhỡ thầy điểm danh thì ?" Tô Tiểu Lạc hai , "Hai , nếu ai gọi thì dùng lá bùa vàng , sẽ thế cho ."

Tô Tiểu Lạc phẩy tay, trực tiếp trốn học.

Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý bất lực theo bóng cô: "Ai bảo cô là sư phụ chứ!"

Tô Tiểu Lạc về nhà, mà đến thư viện lớn nhất Vệ Thành. Vừa xuống xe buýt, thấy bên ngoài tụ tập đông .

Hình như hôm nay thư viện cấp thẻ mượn sách.

Tô Tiểu Lạc xếp hàng, phát hiện Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên đang phía , cô tới chào: "Hai cũng đến ."

"Ừ." Phó Thiếu Đình cô hỏi: "Em trốn học ?"

"Không , hôm nay trường tổ chức trao giải thanh niên dũng cảm gì đó cho Lý Vãn, em lười xem nên đến đây tra cứu chút tài liệu." Tô Tiểu Lạc giải thích, "Vậy hai xếp hàng , em phía ."

Phó Thiếu Đình nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc, hiệu bằng mắt với Đường Tiểu Thiên.

Đường Tiểu Thiên lập tức hiểu ý: "Lại đây, Tiểu Cửu, em dùng chỗ của , xếp hàng ."

Hàng xếp hàng khá dài, nếu chen ngang chắc chắn sẽ khiến tức giận, Đường Tiểu Thiên tự giác phía .

"Thật cần ." Tô Tiểu Lạc bỗng thấy áy náy.

"Với thì đừng khách sáo." Phó Thiếu Đình thản nhiên .

"..."

Hai nhanh chóng lấy thẻ mượn sách, thư viện . Phó Thiếu Đình đến khu vực sách về hàng , Tô Tiểu Lạc nhẩm tính một chút, cuối cùng xổm xuống một góc, tìm một cuốn sách cũ nát từ trong đó. Loại sách đáng lẽ loại bỏ, nhưng vì trong góc suốt bao nhiêu năm, ai để ý, nên cũng phát hiện.

Tô Tiểu Lạc dám ngang nhiên lấy xem, lén giấu cuốn sách trong túi vải.

Tô Tiểu Lạc nghiến răng, đây là đầu tiên cô chuyện mờ ám, khỏi chút chột .

dậy định rời , thì thấy một bóng , trong lòng giật lùi về phía , suýt nữa thì đụng giá sách.

Một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô.

Quá bất ngờ, Tô Tiểu Lạc đẩy . Lần cả hai đều đụng giá sách, Phó Thiếu Đình dùng sức cánh tay mạnh mẽ ôm cô lòng.

Chiếc giá sách ọp ẹp thì may mắn như , trực tiếp đổ sập xuống.

Đường Tiểu Thiên bước cửa thấy hai gây họa đang ôm . Anh chút do dự, nên qua .

Nếu lúc qua, liệu diệt khẩu ?

Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc quản lý thư viện giáo huấn một trận: "Thư viện là nơi để sách, các coi đây là nơi nào? Nơi hẹn hò ?"

"Xin , chúng sẽ dọn dẹp."

"Bọn trẻ bây giờ, đúng là..." Quản lý nhíu mày. "Những giá sách đều tuổi , cẩn thận chứ."

Loading...