Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:12:23
Lượt xem: 618
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Thiếu Đình núi bất chợt hắt một cái.
Tô Tiểu Lạc trêu chọc: "Xem nhớ ."
Phó Thiếu Đình liếc cô. Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình để ý đến , tự cảm thấy mất hứng, chỉ một căn nhà gỗ phía : "Anh trai ở đó, tự ."
Nghe , Phó Thiếu Đình bước nhanh tới, lúc cửa mở từ bên trong.
Anh cũng thấy Phó Vân Hải - mất tích từ lâu, kích động tiến lên nắm lấy cánh tay Phó Vân Hải: "Anh, nếu , tại về nhà?"
ánh mắt Phó Vân Hải xa lạ: "A Bố Y, hung dữ quá!"
Từ trong cửa bước một cô gái đoan trang hào phóng, mặc váy vải xanh, họa tiết thêu đó hiếm thấy, chắc là tự tay cô thêu.
"A Hải, đừng sợ." A Bố Y dịu dàng an ủi, thấy khuôn mặt của Phó Thiếu Đình thì khỏi sững sờ, đó mời nhà.
Hóa Phó Vân Hải nước cuốn trôi xuống hạ lưu, khi kiệt sức ôm lấy một khúc gỗ trôi dạt bờ. Chỉ là sông trôi nổi đầu đập đá ngầm, chân cũng thương.
Cô gái xinh A Bố Y núi cứu Phó Vân Hải, mỗi ngày đều sắc thuốc cho uống.
Phó Vân Hải mất trí nhớ, trí lực hiện tại chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi.
"Anh đưa ?" A Bố Y nỡ hỏi, ba tháng chung sống, cô coi Phó Vân Hải như của .
"Không, em rời xa chị A Bố Y!" Phó Vân Hải ôm lấy cánh tay A Bố Y, giống như một đứa trẻ to xác.
Phó Thiếu Đình dám trai như , mặt chỗ khác.
Phó Vân Hải ngũ quan vài phần tương tự Phó Thiếu Đình, chỉ là nhu hoà hơn, lạnh lùng như Phó Thiếu Đình. Thêm đó, bây giờ chỉ nhận thức của đứa trẻ bảy tám tuổi, mang theo chút ngốc nghếch.
"Ngoan, em ." A Bố Y cũng nỡ, chỉ Phó Thiếu Đình hỏi, "A Hải, đây là em trai của , nhớ ?"
Phó Vân Hải Phó Thiếu Đình một cái lắc đầu, rúc A Bố Y.
A Bố Y còn cách nào với Phó Vân Hải, đành giải thích: "Anh tỉnh liền như , , đó."
Phó Thiếu Đình thể gặp Phó Vân Hải là vạn hạnh, đối với A Bố Y cũng vô cùng ơn. Quần áo trai sạch sẽ chỉnh tề, mặt mũi cũng sạch sẽ, thể thấy là chăm sóc cẩn thận.
"Anh, về nhà nhé?" Phó Thiếu Đình kiên nhẫn hỏi.
"Không." Phó Vân Hải lắc đầu nguầy nguậy.
Phó Thiếu Đình thực sự thể chấp nhận trai đáng kính của biến thành bộ dạng , bước khỏi căn nhà gỗ. Dựa lưng gốc cây lớn, châm một điếu thuốc.
Không khí núi cơn mưa trong lành, Tô Tiểu Lạc mới bắt hai con thỏ, lúc đang xách tai thỏ vẻ mặt thỏa mãn tới.
Tóc cô vốn bông xù, là xoăn tự nhiên. Vừa cô xoã tóc, mái tóc bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, trông đáng yêu.
"Còn ngẩn đó gì? Không phụ giúp thì lát nữa đừng ăn đấy."
Tô Tiểu Lạc thèm thịt rừng, ngọn núi khiến cô nhớ đến ngọn núi từng sống lúc nhỏ. Thỏ rừng, gà rừng nhiều, giống như bây giờ trọc lóc thấy bóng dáng động vật nào.
Phó Thiếu Đình tâm trạng mấy việc , liếc cô một cái, gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-18.html.]
A Bố Y , : "Để cho, đừng bẩn quần áo của hai ."
Tô Tiểu Lạc đưa thỏ rừng cho A Bố Y, ánh mắt đảo quanh mặt cô . Gương mặt của phụ nữ phúc khí, mày thanh mắt sáng, tính tình ôn hòa.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Gần đây điện thoại ?"
"Nhà bí thư chi bộ lắp điện thoại, A Hải, dẫn họ ." A Bố Y nhiệt tình .
Phó Vân Hải vui vẻ đồng ý, dẫn đường ở phía . Phó Thiếu Đình theo phía , trong đầu hiện lên nụ của Phó Vân Hải, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, lâu thấy trai nở nụ chân thành như .
Tô Tiểu Lạc thấy họ xa, bèn thăm dò hỏi: "A Bố Y, như , chị chê ?"
Gương mặt trắng trẻo của A Bố Y luôn nở nụ : " là đứa trẻ ông bà nội nhận nuôi, nếu ông bà nội, lẽ sớm chó sói núi tha . Sau khi ông bà nội mất, chỉ còn một . A Hải giống như trai của , nếu thực sự rời , thật sự.... nỡ!"
" nhà của A Hải thể tìm đến, thật lòng mừng cho ."
Tô Tiểu Lạc thấy sự lương thiện phóng khoáng cô . Từ tận đáy lòng cô thích những như , liền đến bên cạnh A Bố Y, giúp cô nhặt rau.
Phó Thiếu Đình đến nhà bí thư chi bộ rõ mục đích, bí thư chi bộ vội vàng mời họ nhà gọi điện thoại.
Người nhà đều đang tiếp lãnh đạo, dì Trương máy, Phó Thiếu Đình chỉ thể tin tức tìm thấy Phó Vân Hải cho bà . gọi một nửa đột nhiên mất sóng, gọi thì thể kết nối nữa.
Bí thư chi bộ mất sóng là chuyện thường, vùng nghèo, cái điện thoại vẫn là ông năn nỉ ỉ ôi mới xin .
Cuộc sống núi khó khăn, ngay cả đường xuống thị trấn cũng , càng đến việc thông xe.
Phó Thiếu Đình lái xe đến đây, đương nhiên đường khó khăn như thế nào.
Bí thư chi bộ bảo đợi một lát, về A Bố Y. A Bố Y năm nay hai mươi bảy tuổi, lúc ông bà nuôi nấng cô bệnh nặng, gánh nặng quá lớn. Cưới cô , đồng nghĩa với việc trong nhà thêm ba miệng ăn. Cũng chê cưới cô , nhưng A Bố Y lương thiện liên lụy khác.
Năm , ông bà nội của A Bố Y qua đời, đến cầu hôn nhiều hơn, nhưng cô còn ông bà nội giữ đạo hiếu ba năm.
"Thật tội nghiệp cho cô gái như !" Vợ của bí thư chi bộ cảm thán .
Phó Thiếu Đình trầm tư, đợi một lúc, điện thoại vẫn sóng. Phó Vân Hải ồn ào về tìm A Bố Y, Phó Thiếu Đình đành đưa trai về .
Bên Tô Tiểu Lạc dựng xong giá nướng, may mà A Bố Y còn cất giữ một ít củi. Cô xổm mái hiên, mở tấm nhựa , lấy củi từ bên .
"Trong nhà hết nước , gánh nước." A Bố Y cầm đòn gánh lên.
"Để cho! Vừa thấy cái giếng nước ." Tô Tiểu Lạc giành lấy, hì hì , " nấu ăn."
Nướng thịt cô giỏi, nhưng những món khác thì .
"Bên đó nguy hiểm, mỗi năm đều một hai ngã chết." A Bố Y đồng ý.
"Vừa , để cùng ." Tô Tiểu Lạc chỉ Phó Thiếu Đình mới .
"Cũng , hai cẩn thận." A Bố Y dặn dò.
Tô Tiểu Lạc ném đòn gánh và thùng cho Phó Thiếu Đình, Phó Thiếu Đình nhận lấy, thản nhiên : " tự ."
"Anh ở ?" Tô Tiểu Lạc hỏi, "Không thì ngoan ngoãn theo ."
A Bố Y bóng lưng họ rời , mỉm lắc đầu: " là một đôi oan gia vui vẻ."