Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-06-07 22:38:48
Lượt xem: 505

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông chủ quán xua tay: "Đây chỉ là buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền mọn thôi. Nếu của đội sản xuất thấy, họ sẽ tịch thu đồ của mất, đừng đùa nữa."

Đường Tiểu Thiên đưa tiền cho ông : "Ông chủ, ông dẫn chúng đến nhà bà Ngưu xem !"

Đứa trẻ cũng chỉ bảy tám tuổi, bố nó chẳng gì, nếu bà nội nó cũng mất, cuối cùng nó thể thật sự vết xe đổ của bố nó.

Ông chủ quán ngày thường cũng quan hệ khá với bà Ngưu, mỗi gặp mặt cũng thể trò chuyện đôi câu. Vừa Tô Tiểu Lạc , trong lòng cũng chút bất an.

" dẫn ."

Mấy đến sân nhà bà Ngưu, lúc trời tối. Ngôi làng đèn đường, khắp nơi đều tối om.

Lương Hoan sợ hãi trong lòng, nhưng cô vẫn tìm thấy đứa trẻ , dạy cho nó một bài học.

"Phía ." Ông chủ quán chỉ một căn nhà xiêu vẹo phía , ngay cả cổng cũng hỏng. Họ dễ dàng sân, một góc sân trồng đầy rau. Còn một bên chất đầy phế liệu, bày biện lộn xộn.

Ông chủ quán ngạc nhiên : "Bà Ngưu là siêng năng, phế liệu luôn xếp ngay ngắn, đợi đến khi đủ mới mang trạm thu mua."

Cửa căn nhà nhỏ đóng chặt, ông chủ quán tiến lên gõ cửa: "Trụ, mở cửa."

Trời tối, bên trong đèn điện. Từ khe cửa, một đôi mắt rụt rè lộ .

"Trụ, bà nội cháu ?"

"Bà cháu đang ngủ ạ!" Trụ đáp. "Mấy định mách chuyện ? Cháu chỉ ba hào, đền cho mấy ?"

"Có chuyện gì thì cháu mở cửa ." Ông chủ quán khuyên nhủ.

"Là bà cháu ăn hoành thánh ạ." Trụ yếu ớt , "Bà nội ăn, cháu tiền, chỉ thể cướp một bát cho bà. Bà cháu đói, khó chịu."

Phó Thiếu Đình mím môi, Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Bà của nó chắc mất ."

"Cô bậy!" Trụ kích động hét lên, "Vừa bà cháu còn chuyện với cháu mà, bà chỉ là ngủ thôi! Cô bậy!"

"Nhà lão Trương , thấy trong khỏe nên ngủ sớm." Trong nhà đột nhiên vang lên giọng của một già.

Ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm, bất mãn Tô Tiểu Lạc: "Cô bé, cháu đừng linh tinh. Trụ sống nương tựa bà nội nó, cháu nó sẽ đau lòng lắm đấy!"

"Vậy thì cứ mở cửa ." Tô Tiểu Lạc .

"Bà ơi, họ là , họ bà c.h.ế.t . Bà mau ăn hoành thánh , bà ăn hoành thánh ?"

"Ngoan, bà ăn . Cháu cũng đói lâu , cháu mau ăn kẻo nguội."

Cuộc đối thoại bên trong nhà, đứt quãng truyền .

Tô Tiểu Lạc hiệu cho mở cửa, cánh cửa cũng chỉ là để cảnh, chỉ cần đẩy nhẹ là mở .

Trong nhà tối om, bóng dáng một già ẩn hiện trong bóng tối, đang nắm tay Trụ.

Ông chủ quán : "Mọi xem, hỏng cửa nhà bà Ngưu , đền đấy."

Bà Ngưu khẽ ho một tiếng: "Không , cũng là lo lắng cho . Mấy hôm nay thấy trong khỏe, cứ về !"

Đồ đạc trong phòng ngổn ngang, như thể trộm ghé thăm. Ngay cả chậu rửa mặt cũng nghiêng đất, nước đổ lênh láng, cũng ai dọn dẹp.

Ông chủ quán cũng nhận thấy điều gì , ông theo bản năng bên trong. Căn phòng tối đen, chỉ thể thấy lờ mờ hình dáng giường. Trong lòng ông run lên: "Đèn dầu , trong nhà tối quá, giúp bà thắp đèn."

" cần , tại còn ?" Bà Ngưu chút bực bội, giọng điệu cũng trở nên hung dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-154.html.]

"Nếu qua đời , thì nên lưu nhân gian. Như cho bà, cũng cho cháu trai bà." Tô Tiểu Lạc nhẹ nhàng .

Hồn phách đều là vô hình, nhưng hồn ma mắt kỳ lạ. Không chỉ hình dạng, mà còn thể để thấy bà .

Chỉ một lời giải thích hợp lý.

Chính bà cũng lừa dối bản .

" cô đang nhảm cái gì, còn nấu cơm cho cháu ăn, nó đang đói."

Bà Ngưu luống cuống đến bên cạnh bếp lò, cầm cái nồi lên nhưng thể nhấc nổi.

"Bà nội, bà đừng vất vả quá, bà mau nghỉ . Đợi Trụ lớn lên kiếm tiền mua thuốc cho bà chữa bệnh, để bà hưởng phúc." Trụ tới, dè dặt , sợ bà nội sẽ đột nhiên biến mất.

"Ngoan, ngoan lắm!" Bà Ngưu xoa đầu cháu trai, vui mừng , "Không uổng công bà yêu thương cháu, cháu ngoan hơn bố cháu nhiều. Bà , bà còn nhặt phế liệu cho Trụ học, lấy vợ sinh cháu trai cho bà bế."

Ông chủ quán lúc châm đèn dầu, sợ hãi đến mức ngã xuống đất. Mọi rõ ràng giường đang một , đó chính là bà Ngưu.

Trên bàn còn bày bát hoành thánh mà Trụ mang về.

"Nếu còn nữa, cháu đây?" Bà cụ lẩm bẩm, " thể xảy chuyện , dậy nấu cơm cho Trụ, nó đói bụng ."

Bà Ngưu cứ lặp lặp câu đó.

Nghiêm Chỉ che miệng, xúc động rơi nước mắt. Cô nhớ khoảnh khắc cận kề cái c.h.ế.t của , nỗi nhớ nhung da diết dành cho các con. Ở đây, đồng cảm nhất với bà Ngưu chính là cô .

Con cái là điểm yếu của cô , cũng như đứa cháu trai là điểm yếu của bà Ngưu.

Tô Đông lặng lẽ đưa cho cô một chiếc khăn tay.

"Bà Ngưu, bà cứ yên tâm ! Chúng sẽ đưa bé đến viện mồ côi, ở đó nó sẽ bình an lớn lên." Đường Tiểu Thiên khuyên nhủ.

"Viện mồ côi?" Bà Ngưu lẩm bẩm. "Trụ nhà đủ điều kiện, nó bố. Trừ khi bố nó cũng chết, Trụ nhà mới ."

Thì bà Ngưu sớm liên hệ với viện mồ côi, từ con trai về lấy tiền đẩy bà ngã, bà nhận sức khỏe của . Bà Ngưu yên lòng về đứa cháu trai của nên đến viện mồ côi hỏi thăm!

Kết quả của viện mồ côi cháu trai bà đủ điều kiện, thằng con trai c.h.ế.t tiệt của bà vẫn chết. Bà giường, chịu đựng sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng với cháu trai rằng bà ăn hoành thánh.

Kết quả cháu trai thật sự bưng bát về, rằng nó tìm hoành thánh.

Trụ của bà sẽ chịu đói nữa, bà ăn nửa bát hoành thánh rơi nước mắt, nhắm mắt xuôi tay. bà vẫn yên lòng, dậy từ giường.

Chẳng lẽ bà thật sự c.h.ế.t ?

Bà Ngưu đột nhiên quỳ xuống đất, van xin: "Xin , hãy cứu lấy Trụ nhà , nó khổ quá. Trụ, kiếp cháu đầu thai nhất định chọn nhà , đừng đến nhà nữa."

"Bà ơi, cháu . Kiếp cháu vẫn cháu trai của bà, bà ơi." Ngưu Trụ quỳ xuống đất nức nở lớn.

Ông chủ quán khỏi lau nước mắt, : "Các đồng chí, xin hãy giúp Ngưu Trụ. Đứa trẻ giống bố nó."

"Bà , bà cứ yên tâm ! sẽ bà nuôi Ngưu Trụ." Trình Phương Tín đột nhiên lên tiếng, "Nó đủ điều kiện viện mồ côi, sẽ nó tạo điều kiện."

Trình Phương Tín vẫn luôn chìm đắm trong nỗi đau mất con, nhưng lúc càng thương cảm cho những đứa trẻ mất . Nếu thể, điều gì đó cho những đứa trẻ .

Nghiêm Chỉ ở bên cạnh : " ! Chúng sẽ bỏ mặc Ngưu Trụ ."

Tâm nguyện của bà Ngưu thành, thể hóa thành hư vô. Cuối cùng Ngưu Trụ một nữa, biến mất trong trung.

Loading...