Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-06-07 11:53:18
Lượt xem: 574

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn cơm tối xong ở nhà họ Vương, Tô Tử Thành vẫn còn lưu luyến rời. Chỉ tiếp xúc một buổi chiều mà bố Vương cũng thích nhóc miệng ngọt , liền đáp ứng: "Lần ông sẽ cho cháu một cái to hơn."

"Ông Vương thật ! Tử Thành thích ông Vương nhất!" Lời ngon tiếng ngọt của Tô Tử Thành cứ như cần tiền .

"Thế còn cô?" Tô Tiểu Lạc hụt hẫng hỏi.

"Cô Cửu, cô là của cháu mà!" Tô Tử Thành nắm tay Tô Tiểu Lạc, vẻ lớn với bố Vương, "Ông Vương, hứa nhé, cháu đến sẽ mang nho cho ông ăn!"

"Được !" Bố Vương toe toét.

"Thằng bé Tử Thành nhà các chắc chắn sẽ giỏi, cái miệng khéo ăn khéo , chắc chắn lo lấy vợ." Mẹ Vương xoa đầu bé.

Tô Tử Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Vợ là gì ạ? Có ăn ?"

"Hahaha!" Mẹ Vương chọc bèn bật lớn, thấy trời tối bà vội vàng : "Trời sắp tối , mau về thôi!"

Tô Tiểu Lạc và Tô Tử Thành đưa Vương Thiến về nhà , đó hai mới bắt xe buýt về.

Lúc , bố Nghiêm Chỉ đến nhà họ Tô.

Họ mang theo một món quà gói ghém tinh xảo, Tử Huyên cũng cùng. Cô bé trông cũng tầm tuổi Tô Tử Thành, tết hai b.í.m tóc xinh xắn vô cùng đáng yêu.

"Tử Huyên, cho ông cố, bà nội một bài thơ nào." Giáo sư Nghiêm khoe khoang một chút.

Tử Huyên với giọng trẻ con: "Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lý mục, cánh thượng nhất tầng lâu."

"Tử Huyên giỏi quá!" Tô Chính Quốc , "Nhà họ Tô chúng sắp một nhà thơ !"

Tô Tử Huyên khen, lễ phép : "Cảm ơn ông cố khen ạ, Tử Huyên còn cần học hỏi nhiều lắm ạ!"

"Tử Huyên dạy dỗ ." Trình Nhã bưng một đĩa đồ hộp đến.

Mẹ Nghiêm vội : "Những thứ bình thường cho con bé ăn ."

"Không , còn táo, để gọt mấy quả." Trình Nhã ngại ngùng .

Tô Vãn ở trong bếp, nhíu mày : "Mẹ, nhà họ lắm chuyện thế? Lúc nãy ăn cơm còn cố tình lấy khăn lau bát đũa, cái khăn đó thì sạch bao nhiêu?"

Tô Vãn thích Nghiêm Chỉ, thuận tiện cũng thích hai đứa nhỏ . Tô Tử Thành là một đứa trẻ nghịch ngợm. Tô Tử Huyên cũng là một đứa trẻ nuông chiều.

Nhà giáo sư Nghiêm đến, quan tâm đến cảm nhận của khác. Là giáo sư thì ? Sau nhất định cũng sẽ là sinh viên đại học, họ đang kiêu ngạo cái gì.

"Thôi, đừng nữa. Họ chịu đưa cháu đến, chứng tỏ chuyện của Hai con vẫn còn thể cứu vãn ." Trình Nhã thở dài, bà con trai ly hôn.

Trình Nhã là coi trọng thể diện, cho dù nhà thông gia gì, nhưng nhà bà cũng mất mặt .

Trình Nhã cắt táo bưng ngoài, đúng lúc Tô Tiểu Lạc dẫn Tô Tử Thành về. Tô Tử Thành vác khẩu s.ú.n.g to vai cũng thấy mệt.

"Cô bảo cô cầm giúp mà cháu chịu, cẩn thận lớn ." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ .

"Cô Cửu, lúc nãy ở đầu ngõ mấy đứa trẻ cháu." Tô Tử Thành lúc mới đặt khẩu s.ú.n.g xuống.

"Hóa cháu cố tình vác s.ú.n.g là để cho mấy đứa trẻ ở đầu ngõ thấy, cháu còn sĩ diện nữa." Tô Tiểu Lạc chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

"Bọn họ mua cũng mua , mệt c.h.ế.t !" Tô Tử Thành đặt s.ú.n.g sang một bên, vẻ mặt kiêu ngạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-119.html.]

"Chơi cả ngày , mặt mũi bẩn hết cả !" Tô Tiểu Lạc múc một chậu nước ở ngoài sân, trực tiếp lau mặt cho bé.

Mẹ Nghiêm từ trong nhà xông , ngăn cản hành động của Tô Tiểu Lạc: "Vừa mới mồ hôi lau, lỗ chân lông sẽ to . Bây giờ trời tối , gió còn lạnh, lau mặt ở ngoài trời lỡ cảm lạnh thì ?"

Tô Tiểu Lạc ngơ ngác, bĩu môi : "Hồi nhỏ cháu thường xuyên xuống sông mò cá, sư phụ bao giờ những điều , cũng chẳng thấy cháu ốm đau gì!"

"Cháu là cháu, Tử Thành nhà bác là Tử Thành nhà bác, thể giống ?" Mẹ Nghiêm kéo Tử Thành trong.

"Con trai thì mạnh mẽ lên chứ, gì mà yếu ớt?" Tô Chính Quốc cũng đồng tình, Tử Huyên nuông chiều một chút thì cũng thôi, Tử Thành là con trai mà cũng dạy dỗ yểu điệu như , thật ! "Thời chúng giữa mùa đông còn tắm nước lạnh, ? Chẳng thấy ai bệnh tật gì!"

"Bác cũng đấy, là thời chúng , bây giờ là xã hội mới điều kiện hơn , những gì cần chú ý thì vẫn chú ý!" Mẹ Nghiêm tranh luận. "Lỡ như cảm lạnh thì ? Không khám bác sĩ ? Đi , chẳng phiền phức lắm ?"

"Hoa trong nhà kính, mang ngoài tự nhiên sẽ chẳng chịu nổi ." Tô Chính Quốc cau mày.

"Vậy thì đừng mang ngoài tự nhiên nữa, chẳng lẽ nhà họ Tô các còn Tử Thành lính ? đồng ý cho nó chịu khổ !" Mẹ Nghiêm tỏ vẻ vui.

"Đi lính thì ? Đi lính bảo vệ đất nước, đó là trách nhiệm mà một đàn ông chân chính ! Đặc biệt là trong nhà họ Tô chúng , đây càng là một vinh dự thể phai mờ!" Tô Chính Quốc tức đến đỏ mặt.

"Được, , dù nhà họ Nghiêm chúng cũng thể để Tử Thành lính, tuyệt đối !" Giáo sư Nghiêm bước với vẻ mặt nghiêm nghị. "Tương lai nó sẽ trở thành một học giả xuất sắc."

Xem ... thể chuyện nữa .

Lúc , Tô Tử Thành đột nhiên lên tiếng: "Tử Thành lính."

Lời của bé khiến sắc mặt bố Nghiêm dịu đôi chút, bao nhiêu năm dạy dỗ cuối cùng cũng uổng phí.

"Tốt, , , bác thấy ? Tử Thành lính, lính thì ai cũng ép buộc nó. Cho dù Ngọc Hoàng Thượng Đế đến cũng !"

Lời của bố Nghiêm khiến mặt ông cụ Tô Chính Quốc tái mét, ý định ban đầu cháu trai thứ hai ly hôn bắt đầu lung lay.

"Nhanh cho ông cố , cháu gì? Làm học giả, giáo viên, giống ông ngoại giáo sư?"

Tô Tử Thành , cau mày : "Cháu cũng học giả, càng giáo viên, giáo sư!"

Mọi khỏi đổ dồn ánh mắt về phía bé.

Bố Nghiêm thở dài, chỉ cần lính thì những thứ khác cũng thể thương lượng.

"Vậy rốt cuộc cháu gì?" Trình Nhã cũng nhịn hỏi cháu trai , nó mới bốn tuổi, chẳng lẽ còn lý tưởng nào khác ?

Bố Nghiêm và Tô Chính Quốc, ai cũng thua.

Tô Tử Thành chỉ Tô Tiểu Lạc : "Sau cháu theo cô Cửu đạo sĩ bắt ma!"

Người nhà họ Tô thì còn đỡ, nhà họ Nghiêm giữ bình tĩnh. Mới đến nhà họ Tô mấy ngày mà đứa trẻ ảnh hưởng thành như thế , học gì học học lừa đảo?

"Ông ơi, ông ơi?" Mẹ Nghiêm đỡ lấy bố Nghiêm.

"Thôi , tiêu ." Bố Nghiêm như đưa đám, ông vất vả bốn năm trời, bằng mất bốn ngày.

Thất bại, quá thất bại!

Tô Tử Huyên : "Mọi đừng buồn, Tử Huyên sẽ lính, cô giáo, trai cứ những gì thích là ."

Tô Tiểu Lạc lập tức cô bé ba tuổi chinh phục .

Loading...