Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:11:05
Lượt xem: 526
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chị dâu, nhà chị ở ?"
"Kia kìa, cạnh cây hòe lớn ."
Vương Thiến chỉ, đúng là căn nhà đó. Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi vải của hai lá bùa bình an, đưa cho mỗi một lá.
"Hai đeo cái , tuyệt đối rời khỏi , ?"
Tô Tiểu Lạc dặn dò với vẻ căng thẳng, Vương Thiến thấy cô như bèn khỏi lo lắng.
"Tiểu Lạc, nhà chị chuyện gì ?"
"Vâng." Tô Tiểu Lạc trầm giọng , "Có câu 'cây hòe cửa là báu vật', theo phong thủy học mà , cây hòe thể chiêu tài hóa sát, mang vận may."
"Vậy nhà chị vẫn gặp chuyện?" Vương Thiến nhịn hỏi.
"Vương Thiến, cháu còn ngây đó gì? Em trai cháu ngã từ mái nhà xuống , còn mau về xem ." Một cùng làng thấy Vương Thiến, vội vàng gọi.
Ngã từ mái nhà xuống, còn sống nổi ?
Liên tưởng đến vẻ mặt của Tô Tiểu Lạc, sắc mặt Vương Thiến trắng bệch, cô vội vã chạy nhà.
"Khóc cái gì? Khóc tang ?" Bố Vương cau mày, bực bội hỏi.
"Ông chuyện với con gái như thế đấy ?" Mẹ Vương đẩy ông một cái, "Con gái chúng đang mang thai đấy, đừng giở trò gì, nếu tha cho ông !"
Bố Vương bên cạnh hút thuốc lá, nhất thời dám gì nữa.
"Con, con bác Trần nhà bên , Xuyên Tử ngã từ mái nhà xuống." Vương Thiến mắt đỏ hoe hỏi, "Xuyên Tử chứ ạ!"
"Hừ, bà bậy!" Mẹ Vương tức giận , "Bà chỉ mong nhà gặp chuyện may thôi, Xuyên Tử là lúc trèo thang lên mái nhà ngã gãy xương, nghỉ ngơi một thời gian."
"Ồ!" Vương Thiến thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao tự dưng trèo lên mái nhà thế ạ?"
"Còn tại bố con , cứ khăng khăng tự vá cái lỗ đó. Mẹ gọi trong làng , họ ban ngày bận việc, tối sẽ đến giúp. Bố con sốt ruột nên cứ nhất quyết tự . May mà là Xuyên Tử , nếu ông tự , bộ xương già đó mà ngã một cái thì còn gì nữa?" Thấy con gái về, Vương nhịn cằn nhằn vài câu.
"Nói , thấy khách đến ?" Bố Vương cảm thấy mất mặt.
"Cháu chào ông bà ạ." Tô Tử Thành ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ôi, đây là con nhà ai mà ngoan thế?" Mẹ Vương hỏi.
"Là con nhà chú Hai ạ." Vương Thiến đáp, "Xuyên Tử ở trong phòng ? Để con xem!"
"Chị, chị về !" Vương Xuyên chống gậy gỗ , chân nẹp bằng ván gỗ.
"Con đúng là chịu yên, gãy chân còn chịu nghỉ ngơi trong phòng. Sau mà què chân thì còn ai thèm lấy nữa?" Mẹ Vương nhịn cằn nhằn, "Thật là chẳng đứa nào để cho bớt lo."
Vương Xuyên năm nay hai mươi ba tuổi, bà mối đến nhà mấy nhưng vẫn thành. Anh tướng mạo đoan chính, nhưng các cô gái mai mối đến đều ý.
"Không chị về , con xem thử. Bác sĩ cũng , tắm nắng nhiều, bổ sung canxi." Vương Xuyên giải thích .
"Mẹ đúng đấy, em đừng chạy lung tung nữa." Vương Thiến thở dài.
"Mẹ Xuyên Tử ." Một bà mối bước , phía một cô gái trẻ. Cô gái trông khá xinh xắn, cửa cúi đầu hề lung tung.
Bà mối đến mặt Vương, nháy mắt : "Bà xem cô gái thế nào?"
Trong lòng Vương vô cùng hài lòng, nhưng đầu chân con trai đang bó bột, e ngại hỏi: "Chuyện xem ý cô gái trẻ nhà thế nào ."
Cô gái trẻ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Nhà con còn ai, thím cứ quyết định là ạ."
Mẹ Vương mừng rỡ, hỏi: "Xuyên Tử, con thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-115.html.]
Vương Xuyên thấy cô gái trắng trẻo xinh xắn, ngượng ngùng toe toét: "Con thấy ạ."
Vương Thiến nhíu mày: "Cô gái, thời đại mới hôn nhân tự do, em suy nghĩ cho kỹ nhé."
"Chị, chị bênh ngoài ?" Vương Xuyên sốt ruột la lên, nếu vụ hỏng, sẽ thành trai già trong làng mất.
"Em, em tự nguyện ạ." Cô gái trẻ vẫn cúi đầu, ngượng ngùng .
"Tốt, . Cô gái, cháu yêu cầu gì ?" Mẹ Vương mừng rỡ, đây quả thực là miếng bánh từ trời rơi xuống!
"Cái , để thím ạ." Cô gái trẻ cúi đầu, vẻ mặt e thẹn.
Bà mối : "Cô gái xinh xắn chứ! Nhà họ Vương các cũng coi như là hộ giàu ở Vương gia thôn , thể bạc đãi con bé . Sính lễ ít nhất hai trăm tệ, 'tam chuyển nhất hưởng' (1) cũng nhé! Thêm một chiếc xe đạp nữa, thấy thế nào?"
(1): chú thích ở c112
Số sính lễ , coi như là khá nhiều.
Các cô gái lấy chồng ở Vương gia thôn, ai nhiều như ?
vất vả lắm mới một cô gái chịu lấy con trai , Vương nghiến răng định đồng ý thì một giọng trong trẻo vang lên bên cạnh.
"Đây là sính lễ, mà là bán con gái thì !"
Người chính là Tô Tiểu Lạc, cô tướng mạo của bà mối và cô gái trẻ, trong lòng hiểu rõ bảy tám phần.
Bà mối chút vui : "Cô gái từ đến , lời khó thế?"
Mẹ Vương vội vàng : "Là con nhà họ hàng, bà đừng giận! còn gì mà!"
Vương Thiến tán thành với Tiểu Lạc: "Mẹ, con thấy Tiểu Cửu đúng! Họ đang mai mối, mà chẳng khác gì bán . Bây giờ con sẽ gọi Tô Viễn đến đây, điều tra xem họ là bà mối chân chính ."
"Ồ, nhà cô là ai đây? Nói chuyện thật cứng rắn!" Bà mối nhíu mày, đảo mắt : "Hôm nay mai nữa. Cô gái, chúng !"
"Thiến Thiến, con đang gì ? Hôn sự của em trai con khó mà thành !" Mẹ Vương cũng sốt ruột, vội vàng ngăn cản, "Đừng con bé, chuyện quyết định."
"Bà quyết định cái gì? thấy con gái đúng! Con bé còn với con trai câu nào bàn chuyện cưới xin, , Vương Khôi chấp nhận chuyện ." Bố Vương hút thuốc .
"Ấy chà, chuyện khó quá." Bà mối kéo cô gái trẻ định ngoài.
Tô Tiểu Lạc chặn cửa : "Không !"
Tô Tử Thành lấy khẩu s.ú.n.g gỗ nhỏ của chĩa họ: "Cô Cửu cháu cho các , các !"
"Ôi, thật là thiên lý mà!" Bà mối kêu gào.
Lúc dân bên ngoài Vương gia thôn cũng vây quanh xem náo nhiệt. Nghe bà mối , khỏi xì xào bàn tán.
"Lão Vương, con gái nhà xinh xắn như , nhà neo , các thể bắt nạt như thế!"
" ! Người đưa điều kiện, các cưới thì thôi, cũng thể đổ oan cho !"
"Còn chặn cửa cho , thật là đạo đức!"
Mọi thi khiến nhà họ Vương bẽ mặt. Mẹ Vương tức giận, trăm miệng cũng thể cãi .
lúc Ôn Dữ dẫn , hỏi: "Chuyện gì ?"
"Ôn Dữ, đến lúc lắm." Tô Tiểu Lạc chỉ hai bên trong: "Hai lừa đảo kết hôn, mau điều tra họ!"
"Cô bậy!" Bà mối tức giận mắng.
Hôm nay Ôn Dữ mặc thường phục, bà rõ lai lịch của .
Bà : "Hôm nay mai nữa, chẳng lẽ như cũng !"