Long Hồ Sơn Trang là một khu nghỉ dưỡng tư nhân, mở cửa cho công chúng.
Đạo diễn thể mượn Long Hồ Sơn Trang để phim chắc hẳn cũng chút thực lực.
Lộc Tri Chi dẫn Lộc Ngọc Phù cổng trang viên, đưa thẻ "nhân viên" cho bảo vệ xem.
Bảo vệ thậm chí thẻ, chỉ cung kính giơ tay mời:
"Lộc tiểu thư, mời ."
Lộc Tri Chi nghĩ, chắc hẳn Tùy Ngôn dặn .
Dù cũng là ảnh đế, địa vị xã hội nhất định.
Lộc Ngọc Phù đeo một hộp thuốc lưng, theo Lộc Tri Chi:
"Tri Chi, rốt cuộc là bệnh nhân nào mà đến tận đây khám ?"
Lộc Tri Chi lúc mới thật:
"Chị cả, em tính hôm nay hai phim sẽ gặp chuyện, nên mới nhờ chị mang theo đồ cấp cứu để phòng bất trắc."
"Lúc nãy là sợ chị lo lắng, lỡ miệng để bố ."
Lộc Ngọc Phù lập tức biến sắc:
"Em... em là bác sĩ Đông y thôi, là chúng gọi xe cấp cứu ?"
Lộc Tri Chi xem bản đồ, theo vị trí Lộc Minh Khê gửi:
"Không , em nhờ chị cùng chỉ để đề phòng thôi."
Lộc Tri Chi rằng, tối qua cô thấy Lộc Ngọc Phù hôm nay giữa lông mày ánh lên sắc đỏ, vận đào hoa thịnh vượng.
Sợ chị ngoài gặp đào hoa .
Ở bên cạnh cô vẫn an hơn.
Vừa đến bờ hồ, Tùy Ngôn và Lộc Minh Khê mặc xong trang phục cổ trang.
Hôm Lộc Minh Khê kể với cô, đây là một bộ phim cổ trang.
Tùy Ngôn đóng vai tướng quân, còn Lộc Minh Khê đóng vai thuộc hạ, hai trở mặt, đánh hồ.
Nam chính vốn dĩ thương, trong lúc đánh kiệt sức, rơi xuống hồ.
Nam phụ liều cứu, hai hòa giải.
Vì , cảnh bao gồm đánh từ bờ xuống hồ, cảnh c.h.ế.t đuối và cứu .
Lộc Minh Khê rõ ràng căng thẳng, Tùy Ngôn bên cạnh cũng im lặng khác thường, sắc mặt cả hai đều , đó gì.
Nhân viên đoàn phim thấy khỏi thán phục:
"Không hổ là ảnh đế và tiểu sinh đen, hai thật chuyên nghiệp."
"Bình thường trường thiết như em, ăn chung một bát, nhưng khi diễn cảnh thù địch thể nhập vai đến ."
Lộc Tri Chi thầm nghĩ:
"Hai bọn họ nào đang nhập vai, chỉ là sinh tử, ai cũng thể nổi thôi."
Cô liếc đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến hai giờ.
Lộc Minh Khê bên hồ thấy họ, gượng ép nở một nụ .
Tùy Ngôn sang, bĩu môi, run rẩy chân tay, tỏ vẻ sợ hãi.
Khiến Lộc Minh Khê đang nghiêm túc đ.ấ.m nhẹ vai , ngay cả Lộc Ngọc Phù bên cạnh cũng bật .
Lộc Ngọc Phù vài tiếng, trở về vẻ u buồn.
Lộc Tri Chi hỏi:
"Chị cả, chị vẻ xúc động thế?"
Lộc Ngọc Phù ôm vai cô:
"Tri Chi, em Minh Khê kìa, đang điều thích."
"Là con nhà họ Lộc, mang trách nhiệm thể chối bỏ."
"Mấy ngày nay chị thoáng qua chuyện ruộng thuốc, nhà họ Lộc đang lúc khó khăn, Minh Khê còn thể vui vẻ như thế bao lâu nữa."
Lộc Tri Chi nghĩ, từ khi cô trở về nhà họ Lộc, ngoại trừ Lộc Ngọc Dao và Lộc Ngọc Thư, tất cả đều đối xử với cô.
Trong lòng như trống nào đó đang dần lấp đầy.
Cô Lộc Ngọc Phù với ánh mắt kiên định:
"Chị cả, yên tâm , em tuyệt đối sẽ để nhà họ Lộc rơi nguy hiểm."
Lộc Ngọc Phù cũng đáp bằng nụ dịu dàng, mắt lấp lánh nước:
"Toàn trường im lặng, bắt đầu!"
Lộc Ngọc Thư kéo Lộc Ngọc Phù đến bờ hồ, lặng lẽ quan sát cảnh .
Vừa bắt đầu, hai lập tức nhập vai.
Đọc xong lời thoại, rút vũ khí, diễn những chiêu thức tập luyện đó.
Dây đai võ thuật bay lượn, động tác liền mạch, chút vướng víu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-ba-dao-tinh-mot-que-ca-gioi-thuong-luu-rung-dong/chuong-24-vuong-mac.html.]
Hai từ bờ đánh xuống hồ, đột nhiên, Tùy Ngôn như mất ý thức rơi xuống nước.
Lộc Ngọc Phù bên cạnh thấy , siết c.h.ặ.t t.a.y Lộc Tri Chi.
Chỉ khi Lộc Tri Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y chị, chị mới hét lên.
"Cắt!"
"Cảnh lắm, máy chuyển cảnh gần, cảnh cứu !"
Tùy Ngôn kéo lên khỏi mặt nước, lau mặt, vẫy tay về phía Lộc Tri Chi và Lộc Ngọc Phù để báo hiệu an .
Vì cảnh tiếp theo cần nước, nên nhiếp ảnh cùng thiết lặn xuống, vài nhân viên cứu hộ cũng sẵn sàng.
Lộc Tri Chi còn rõ mặt Lộc Minh Khê, khuôn mặt bao phủ bởi tử khí nặng nề.
Cô sang nhỏ với Lộc Ngọc Phù:
"Chính là lúc , chị cả, lát nữa nếu chuyện gì đừng hoảng loạn."
Theo lệnh của đạo diễn, dây đai thả, Tùy Ngôn rơi xuống hồ.
Lộc Minh Khê đang đánh bỗng xoay , mặt hồ phẳng lặng.
"Trọng Nguyên!"
Mặt hồ gợn sóng.
"Trọng Nguyên!"
Cậu hét lớn, nhưng tiếng vọng.
Lộc Minh Khê nghĩ nhiều, lao đầu xuống hồ.
Nhiếp ảnh cầm máy bám theo.
Đột nhiên, một nhiếp ảnh trồi lên khỏi mặt nước.
Đạo diễn ném kịch bản xuống đất:
"Không ai bảo dừng, nổi lên gì!"
Nhiếp ảnh tháo kính bơi, giọng run run:
"Mau, nhân viên cứu hộ! Áo giáp của Lộc Minh Khê vướng rong rêu!"
Mấy nhân viên cứu hộ xung quanh lập tức lặn xuống.
Lộc Ngọc Phù bên cạnh siết c.h.ặ.t t.a.y Lộc Tri Chi:
"Tri Chi, bây giờ, liệu !"
Lộc Tri Chi nắm tay chị, gì, mắt dán chặt mặt hồ.
Rồi một nhân viên cứu hộ ngoi lên:
"Mau, đưa kéo đây! Áo của Tùy Ngôn vướng dây!"
Lộc Tri Chi lắc đầu.
Ném túi cho Lộc Ngọc Phù, cô lao xuống hồ.
Lộc Tri Chi nhảy xuống mới thấy:
Lộc Minh Khê và Tùy Ngôn mắc kẹt ở hai nơi, tuy xa nhưng quần áo cả hai đều rong rêu quấn chặt.
Rõ ràng, phía Tùy Ngôn nhiều hơn.
Mấy đang giúp cởi áo.
hai đang phim cổ trang, còn mặc áo giáp nặng.
Có cuống cuồng cởi áo, khác cố gỡ dây.
Còn Lộc Minh Khê bất tỉnh, chỉ hai đang giúp gỡ quần áo.
Lộc Tri Chi cắn nát ngón tay, chấm lên tờ bùa trong tay.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô niệm chú, tờ bùa vàng mỏng tanh, gặp nước liền vỡ vụn.
Những mảnh vụn dính m.á.u cô, như sợi dây vàng đỏ, từ từ bay về phía Lộc Minh Khê.
Sợi dây bay đến gần quần áo, giằng co với rong rêu, cuối cùng cắt đứt chúng.
Nhân viên cứu hộ vội kéo Lộc Minh Khê lên.
Tùy Ngôn cũng cởi áo, đẩy lên mặt nước.
Lộc Tri Chi đạp nước ngoi lên, bờ hồ hỗn loạn.
Đạo diễn đập đùi mắng:
"Đạo cụ gì mà dọn rong rêu hồ!"
Hai diễn viên kéo lên bờ, đều bất tỉnh.
Bốn nhân viên cứu hộ vì cứu mà thở gấp, còn nôn nước.
Hai diễn viên cùng gặp nạn là điều đạo diễn ngờ tới.
Trên trường nhân viên y tế, giữa hai , nên cứu ai .