“Mọi sự,  theo Đại Ung xử lý.” 
 
Triều đình nhận vàng, nhưng  để Đoạn Trường Uyên hồi quốc.
 
Hắn tuy giữ  cánh tay, nhưng từ nay về , cả đời  thể cầm kiếm nữa.
 
Ngay đêm  khi  rời kinh, hình bộ tra  chứng cứ xác thực việc Tôn thừa tướng tham ô quân lương.
 
Tôn thừa tướng  kết án c.h.é.m đầu, hôn ước giữa đích thứ nữ của ông  là Tôn Chỉ Ninh và Đoạn Trường Uyên vẫn   hủy bỏ.
 
Ngày Đoạn Trường Uyên xuất kinh, cỗ xe ngựa  trọng binh hộ tống ngoài cổng Chu Tước vang lên tiếng va chạm “keng” một tiếng giòn tan.
 
“Đoạn Trường Uyên! Ngươi là một con ch.ó mất nhà, dựa  cái gì mà đòi dẫn  đến Bắc Triều! Nếu   vì ngươi khuấy động phong vân ở Đại Ung, phụ     thể…”
 
Tôn Chỉ Ninh    chửi, vén rèm xe, lộ  gương mặt héo hon tàn tạ.
 
“Dừng xe! Dừng ! Ta   Bắc Triều! Ta  !”
 
Đoạn Trường Uyên hung hăng túm lấy tóc nàng , kéo mạnh  trong xe.
 
“Đồ ngu! Ngươi tưởng  thèm ngươi chắc?”
 
Trong đám đông, Tiêu Thừa Cảnh siết c.h.ặ.t tay .
 
“Hồi phủ thôi. Bọn họ… chỉ xứng rúc trong bùn mà cắn xé lẫn .”
 
19 – [Kết thúc]
 
Ta nghiêng  tựa  lan can cong bên hồ, vụn bánh hạnh hoa rơi lả tả xuống cuốn sổ sách. 
 
Ánh dương len lỏi qua từng kẽ lá hải đường, đổ xuống những vệt sáng loang lổ.
 
“Vương gia~~” 
 
Ta kéo dài giọng, lắc lắc quyển sổ  tay:
 
“Ngài định biến  thành con mọt gạo giàu nhất Đại Ung đấy ? Chỗ   bằng mấy chục năm bổng lộc  đó.”
 
Bên thủy tạ, Tiêu Thừa Cảnh  tiếng thì  . 
 
Tà áo nguyệt bạch  gió hè cuốn lên, phiêu đãng như mây trôi. 
 
Trong hồ, đàn cá chép tranh  nhảy lên, khuấy động làn nước biếc một màu.
 
Chàng tiện tay rắc nốt mớ thức ăn cho cá  làn sóng lăn tăn,  đạp ánh nước mà tiến về phía . 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ngay cả ánh nắng đầy sân dường như cũng nhường đường cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thi-ve-than-can-cua-vuong-gia/18.html.]
 
“Tài sản cả đời của bản vương đều ở đây. Toàn bộ… giao cho vương phi.”
 
Chàng cúi xuống, cắn lấy miếng điểm tâm nơi đầu ngón tay , môi khẽ lướt qua đầu ngón, để  một cảm giác tê dại nhè nhẹ. Ta còn  kịp lườm, một nụ hôn phảng phất vị ngọt của hạnh hoa  rơi xuống môi .
 
Ta giơ sổ sách lên ngăn giữa hai , nhưng    ôm trọn cả  lẫn sổ  lòng.
 
“Đã tạm ứng tiền công cả đời .” 
 
Chàng ghé sát vành tai , thì thầm bằng  thở mang hương bánh ngọt:
 
“Vậy cả đời , bản vương đành dựa  vương phi bảo vệ .”
 
“Hạt bàn tính của vương gia… nảy cả lên mặt   đấy.”
 
Lời còn  dứt, cổng viện “rầm” một tiếng  ai đó đẩy tung.
 
Lộ Nhi giơ một bó hoa dại còn dính bùn đất, lao vút  như pháo nổ, mấy nhóc con líu ríu  vang chạy theo .
 
Tô Mộc xách giỏ thuốc, gào lên như sắp :
 
“Cây Cảnh Thiên Bát Bảo của ! Vất vả lắm mới trồng sống ! Ai nhổ mất ?!”
 
Sư tỷ  dựa nghiêng  khung cửa, nhướng mày liếc : 
 
“Ta nhổ đấy, thì ?”
 
Tô Mộc lập tức đổi mặt, xoa tay chạy tới,  nịnh tới mức gương mặt như nở đầy hoa:
 
“A Vãn cô nương nhổ giỏi lắm! Ý  là…   thể  nhổ thêm với cô ?”
 
Ta cúi đầu, lúc  mới phát hiện   từ lúc nào trong n.g.ự.c    lén nhét một nhúm Cảnh Thiên tỏa hương thuốc.
 
Ngẩng đầu, ánh mắt  bắt gặp ánh  mỉm  của Tiêu Thừa Cảnh, nụ   như nước xuân, âm thầm lan khắp lòng .
 
 lúc , chiếc chuông đồng nơi góc mái do chính tay  buộc  một cơn gió xuyên viện khẽ khàng đánh lên.
 
“Đinh linh——”
 
Âm thanh trong trẻo ngân dài lan tỏa,  gợn làn nước biếc, vỡ vụn cả mây trời mơ màng  đáy hồ.
 
Dáng  xưa cũ hiện nơi bậc thềm, chuông  mái nghiêng, khẽ thì thầm lời  cũ trở về.
 
Nơi gió khẽ lướt qua, lòng  cũng tự an yên.
 
- Hoàn văn -