“ từ phía đó tới, thấy cô về phía ngọn núi.” Vừa , lấy điện thoại bật video cho xem.
Trong video, một cô gái hình gầy gò với chiếc bụng bầu đang lên núi, lẩm bẩm: “Gặp quỷ , đây chẳng là cô gái hôm qua kéo lên từ bờ sông ?”
trả điện thoại cho , cảm ơn chuẩn về phía ngọn núi.
Cậu gọi : “ chở cô ! Đến cửa Đông thì cáp treo lên thẳng, lên núi tìm một Đạo trưởng tên Dương Huyền, kinh nghiệm.”
nheo mắt đ.á.n.h giá : “Cậu dường như nhiều.”
Lên xe, thanh niên mới giải thích: “Ba năm sư phụ của Dương Đạo trưởng c.h.ế.t sông, cũng là chở về, Dương Đạo trưởng , là do thứ sông gây họa.”
“Chuyện đó nổi tiếng trong Đạo môn của mấy lắm, Dương Lão Đạo trưởng lấy hồn hiến tế, nên ba năm nay mới ai c.h.ế.t đuối sông nữa.”
Trong lúc chuyện, chúng đến chân núi, chỉ về phía cáp treo: “Phía cáp treo, chỉ vài phút là lên đến nơi, cô xuống ở trạm dừng đầu tiên, bộ thêm hơn mười phút về phía Đông là đến Đạo tràng của Dương sư .”
“Cảm ơn.”
theo hướng chỉ, mua vé cáp treo xếp hàng lên cáp.
Nửa tiếng , đến nơi thanh niên lái xe tang .
Một Đạo quán lớn một cây cổ thụ ngàn năm tuổi, gạch ngói xanh rêu phong, cổng còn đặt một chiếc chổi tre rách nát.
Cảnh hoang vắng đối lập với khách du lịch đang thắp hương cách đó vài trăm mét.
gõ cánh cửa gỗ mục nát: “Có ai ở nhà ?”
Bên trong truyền giọng đàn ông lười biếng: “Đi nhầm , ở đây thắp hương.”
đẩy cửa bước : “Không thắp hương thì tìm việc, Dương sư .”
Sân vuông cỏ dại mọc um tùm, một đàn ông mặc áo phông màu xanh lam đậm đang ghế dài bên ngoài chính điện.
Đi đến gần, thấy rõ râu ria lồm xồm chút sửa soạn, đang cầm điện thoại lướt video ngắn một cách vui vẻ.
Thấy đến gần, mới chậm rãi hạ điện thoại xuống một cái.
“Ồ, là Đường Điềm, hot girl triệu fan đây ? Đại giá quang lâm hàn xá (nhà nghèo) việc gì?”
nở một nụ : “Gặp chuyện , tìm hỏi tình hình.”
“Vậy cô hỏi nhầm , là một kẻ phế nát, chuyện Đạo môn của mấy .” Vừa tiếp tục lướt điện thoại, thậm chí còn chỉnh to âm thanh lên.
“Dương sư khiêm tốn quá.” lướt qua , chính điện, lấy một nén nhang từ trong túi , dùng bật lửa bàn châm lửa.
cúi lạy bốn phương ba lạy, lượt cắm nhang các tượng thần trong quán, cuối cùng quỳ lạy theo Tử Ngọ Quyết tượng thần ở chính điện, “Đệ tử đời thứ chín của Thiên Xu Quán, Đường Điềm, bái kiến Trung Đàn Nguyên Soái Na Tra Tam Thái Tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thi-thai-bat-thuong/chap-4.html.]
Lạy xong dậy phủi bụi quần, thấy đang một cách phức tạp, như chế giễu như bất lực, “Làm trò , vị thần cô bái thèm để ý cô ?”
đáp: “Làm việc của , thẹn với lòng là .”
Anh nhạo một tiếng, tiếp tục điện thoại, nhưng màn hình lâu mà lướt .
nhẹ giọng : “Nửa tháng một cô gái cuốn xuống sông, hôm qua vớt lên từ tay hồn Giao, nhưng t.h.i t.h.ể mang thi thai, chạy trốn sáng nay và giờ chắc đang ẩn náu núi.”
“Liên quan gì đến ?”
Trạm Én Đêm
tiện tay nhổ một cây cỏ dại mọc trong khe gạch: “Giao Long c.h.ế.t t.h.ả.m sinh oán khí hóa thành hồn Giao, ẩn náu sông hại sinh mạng. Nếu nó mượn thi thai để xuất thế, e rằng cư dân hai bờ sông sẽ còn ngày yên .”
Dương Huyền tắt điện thoại, dậy khỏi ghế dài, “Rồi nữa? Người c.h.ế.t là . Quan tâm đến sống c.h.ế.t của khác gì? Thần còn chẳng màng, là một phàm cứu tinh ? Thật nực .”
Anh chỉ tượng thần trong chính điện, sự phẫn nộ lộ rõ nét mặt, “Tất cả những gì Sư phụ học cả đời cũng thỉnh thần về cứu mạng!”
“ nhờ sư cứu .” bình thản , “Sư chỉ cần kể cho chuyện năm xưa.”
“Không gì để cả. Cô .” Dương Huyền im lặng đề cập đến chuyện , về phía căn nhà phía Bắc.
Đạo quán lạnh lẽo hoang tàn, tượng thần phủ đầy bụi. Đó là sự sụp đổ niềm tin của Dương Huyền.
Nhìn Na Tra Tam Thái Tử trong chính điện, sự sợ hãi và trốn tránh đều bắt nguồn từ việc bản hỏa lực đủ.
6.
gõ cửa phòng Dương Huyền.
Anh bực bội mở cửa: “Hết chuyện ? Mau !”
Anh gầm lên lớn, giật .
yếu ớt lên tiếng: “Nhà vệ sinh ở ? Cho nhờ.”
“Góc quẹo phía Tây.” Anh chỉ hướng.
Khi đóng cửa, còn bổ sung một câu: “Xong thì mau .”
Lời dứt, hai cô trung niên bước cổng. Họ lịch sự hỏi: “Trong quán nhà vệ sinh ?”
gật đầu: “Có, cũng đang định , để dẫn hai cô .”
“Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cô bé nhé.”
dẫn hai cô về phía nhà vệ sinh: “Không gì.”
Vừa qua góc quẹo, nhắc hai cô chú ý bậc cửa, đột nhiên thấy ấn đường của họ tối sầm, e rằng tai họa đổ máu.