Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 94: Hai mươi tấm phiếu công nghiệp

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:21:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khương Duyệt nhanh chóng lôi hết mấy cái nia dùng để đựng khoai tây chiên trong gùi . Khoai tây chiên là đồ chiên dầu, Khương Duyệt lót giấy dầu nia, quả nhiên giấy dầu vẫn còn sót một ít khoai vụn, gom cũng gần nửa suất.

 

Chỗ đủ cho Ninh Ninh ăn.

 

"Khương Duyệt, về doanh trại đây."

 

Ngay lúc Khương Duyệt đang dọn dẹp, đột nhiên thấy tiếng Cố Dã truyền đến từ cửa bếp.

 

"À, !" Khương Duyệt vội vàng giấu chỗ khoai vụn , giả vờ như chuyện gì đầu hỏi Cố Dã: "Cố Dã, trưa nay về ăn cơm ?"

 

"Trong đoàn nhiều việc, trưa về ăn!" Cố Dã ở cửa bếp, nheo mắt Khương Duyệt đang bận rộn.

 

Thực Cố Dã thấy Khương Duyệt giấu đồ, nhưng định vạch trần.

 

"Vâng!" Khương Duyệt đáp lời, đầu tiếp tục giả vờ việc. Nửa ngày thấy tiếng động, cô tưởng Cố Dã mới lôi cái gùi sắp xếp .

 

"Em đang cái gì đấy?"

 

Bỗng nhiên, giọng Cố Dã vang lên nữa.

 

Khương Duyệt giật thon thót, ngoái đầu . Cố Dã tới lưng cô từ lúc nào, đang nheo mắt cô.

 

"Không gì cả!" Khương Duyệt thuận tay ném cái gùi cửa, xoay ngoài bếp, trong lòng thầm mắng kiểu gì mà tiếng động.

 

Cố Dã liếc một vòng cũng theo Khương Duyệt .

 

"Hôm nay căng tin món mới, trưa bảo cần vụ mua chút mang về, em ăn gì ?"

 

Khương Duyệt nghĩ ngợi lắc đầu: "Không !"

 

Gần đây cô mua ít đồ ăn, nhất thời cũng chẳng nghĩ ăn gì.

 

"Vậy , đây!" Cố Dã sâu mắt Khương Duyệt một cái mới xoay cửa.

 

Cố Dã khỏi, Khương Duyệt lập tức phịch xuống ghế mây xoa chân. Hai chân cô mỏi căng, cố nhịn vì sợ Cố Dã nghi ngờ. Khó khăn lắm mới , cô mau chóng xoa bóp, nếu ngày mai cơ bắp căng cứng sẽ đau c.h.ế.t mất.

 

Lại Trần Bảo Trụ hôm nay Cố Dã răn đe, mặt mày xanh mét gánh ngói về, đến nhà liền quát Lý Hồng Anh: "Đã bảo đừng tìm Cố Đoàn mấy lời đó, bà cứ , giờ liên lụy đấy! Bà lòng !"

 

Lý Hồng Anh cam lòng yếu thế gào : "Trần Bảo Trụ, ông còn lương tâm hả? Vai ác thì để đóng, còn là ông chứ gì? Tại mặt dày tìm Cố Dã? Còn vì cái nhà ?"

 

Lý Tú Tú ở trong bếp, thấy Trần Bảo Trụ và Lý Hồng Anh cãi . Cô sợ vạ lây nên vốn định ngoài, nhưng thấy tên Cố Dã, bèn vội vàng ôm Ngũ Ngưu cửa lén.

 

Từ đưa lạc rang từ chối, Lý Tú Tú mấy ngày khỏi cửa. Mỗi sáng cô chỉ dám từ xa ở cửa nhà bóng lưng Cố Dã. Cô thực sự như , mỗi sáng Cố Dã đưa Ninh Ninh sang, tối đón về, cô thể đối mặt với , thậm chí còn vài câu.

 

Lý Tú Tú mãi mãi nhớ kỹ mùi hương Cố Dã khi đến gần, thật dễ chịu, giống như rể cô , lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi chua lòm, xa tít cũng ngửi thấy c.h.ế.t ngất.

 

Thấy Trần Bảo Trụ và Lý Hồng Anh sắp đ.á.n.h , Lý Tú Tú sợ quá rụt bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-94-hai-muoi-tam-phieu-cong-nghiep.html.]

 

Tuần , chỉ vì Lý Hồng Anh gây sự với Khương Duyệt mà Trần Bảo Trụ nổi trận lôi đình, đ.á.n.h Lý Hồng Anh xuống giường nổi. Vốn bảo hôm mua vé tàu tống Lý Hồng Anh về quê, Lý Tú Tú sợ c.h.ế.t khiếp, lo cũng đuổi về theo. Kết quả Lý Hồng Anh dỗ ngọt kiểu gì mà hôm Trần Bảo Trụ mua vé nữa, Lý Hồng Anh cũng đuổi về.

 

Lý Tú Tú coi như thấu, Trần Bảo Trụ cũng chỉ mạnh miệng dọa dẫm thôi. Dù Lý Hồng Anh cũng sinh cho bốn đứa con trai, mà đuổi cả vợ lẫn em vợ thì ai chăm sóc lũ trẻ?

 

Cho nên hai đ.á.n.h thì cứ đánh, miễn là cô đây, cơ hội thấy Cố Dã là .

 

Trần Bảo Trụ và Lý Hồng Anh đ.á.n.h , hàng xóm láng giềng đều thấy nhiều thành quen, đến can ngăn cũng chẳng .

 

Hai vợ chồng ba ngày một trận cãi, năm ngày một trận đánh, nhưng cãi xong đ.á.n.h xong cùng leo lên mái nhà ngói. Chỉ là hàng xóm thấy Lý Hồng Anh mặt mũi bầm dập, ngay là tẩn nhẹ. Trần Bảo Trụ cũng chẳng khá hơn là bao, mặt, cổ, cánh tay đầy vết cào xước rớm máu.

 

Trần Bảo Trụ trèo lên mái nhà ngói, Lý Hồng Anh ở vẫn lải nhải: "Bảo đối xử với Ninh Ninh , chỗ nào? Đến con Tư Nha còn chẳng chiều bằng, trong nhà gì ngon cũng ưu tiên con ngốc đó , thế mà bảo ?"

 

Lý Hồng Anh càng càng hăng: "Trần Bảo Trụ, cái đồ hèn nhát , bảo ông xin Cố Dã cho cái chức tiểu đội trưởng, phụ cấp còn nhiều hơn chút. Ông cứ bảo Cố Dã nể mặt cả ông sẽ bạc đãi ông, kết quả đến giờ vẫn chỉ là thằng lính quèn! Một tháng hơn 30 đồng bạc, còn gửi về cho bà già nhà ông 10 đồng, nghĩ cách thì cả nhà c.h.ế.t đói theo ông hết..."

 

"Bà im !" Trần Bảo Trụ lải nhải đến phát điên, dậy định tìm chỗ khác tránh mặt vợ. Kết quả sơ ý dẫm khe ngói, rút chân , mất đà ngã lộn nhào xuống đất.

 

"Á!" Giữa trưa, cả khu gia đình tiếng hét t.h.ả.m thiết của Lý Hồng Anh kinh động.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Lúc đó, cần vụ Bành Vĩ của Cố Dã đang mang thức ăn sang cho Khương Duyệt, thuận miệng kể chuyện Trần Bảo Trụ ngã từ mái nhà xuống.

 

"Người ?" Khương Duyệt tin cũng giật lo lắng.

 

Tuy cô thích vợ chồng nhà , nhưng cũng ác độc đến mức mong nhà họ xảy án mạng.

 

"Không ! Cũng may Trần Bảo Trụ mạng lớn, lúc ngã xuống chân dây thừng mái hiên móc . Nếu sợi dây đó thì gãy cổ, vỡ đầu là cái chắc!" Bành Vĩ chặc lưỡi cảm thán.

 

Nghe Trần Bảo Trụ , Khương Duyệt cũng hỏi thêm nữa.

 

Ăn trưa xong, Khương Duyệt dắt xe đạp tập một vòng. Liên Dung Dung đổ rác, thấy xe đạp của Khương Duyệt thì lạ lẫm sờ tới sờ lui: "Oa, Khương Duyệt, xe mới mua ? Đẹp quá! Mua hết bao nhiêu tiền thế?"

 

"Chắc tầm một trăm năm sáu mươi đồng gì đó, Cố Dã mua đấy." Khương Duyệt lên xe vẫn còn run, nhưng đỡ hơn đầu nhiều, ít nhất đ.â.m tường.

 

Liên Dung Dung vẻ mặt ngưỡng mộ: "Phải tầm giá đấy đấy. cũng mua một chiếc xe đạp lắm, nhưng tích phiếu công nghiệp khó quá. Vương Vĩ Húc tích hai năm mà vẫn đủ."

 

Khương Duyệt ngạc nhiên hỏi: "Hai năm mà một tấm phiếu công nghiệp cũng tích á?"

 

Liên Dung Dung càng ngạc nhiên hỏi : "Cái gì mà một tấm phiếu công nghiệp? Mua xe đạp cần hai mươi tấm phiếu công nghiệp cơ mà! Vương Vĩ Húc nhờ vả khắp nơi mà giờ vẫn còn thiếu tám tấm đấy!"

 

Khương Duyệt đột ngột bóp phanh, chống chân xuống đất: "Cái gì? Mua một chiếc xe đạp cần tận hai mươi tấm phiếu công nghiệp á?"

 

lời của Liên Dung Dung cho sốc nặng.

 

" , Khương Duyệt ?" Liên Dung Dung bẻ ngón tay tính: "Một một năm mới phát một tấm phiếu công nghiệp. Hai mươi tấm gom của hai mươi , đều bỏ tiền mua , mà tiền chắc mua ! Nhà nào chẳng cần dùng!"

 

Nghe Liên Dung Dung kể đến cái chậu tráng men cũng tốn nửa tấm phiếu công nghiệp, thậm chí mua màn tuyn, len sợi cũng phiếu, khóe miệng Khương Duyệt giật giật.

 

Thảo nào hôm đó cô bảo Cố Dã mua xe đạp nhưng chỉ cần một tấm phiếu công nghiệp, biểu cảm của kỳ quặc như .

 

 

Loading...