Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 9: Trời ơi, ai mà chịu nổi chứ!
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:18
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Dã ngờ Khương Duyệt ngất là ngất ngay.
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn não, lao tới đỡ lấy cô ngay khi cô ngã xuống đất.
Vừa gần Khương Duyệt, Cố Dã liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng như như . Anh nhíu mày, ánh mắt dừng đôi môi đào tái nhợt của cô.
Trong đầu kiểm soát mà hiện lên hình ảnh hôm qua cô nhào tới hôn , ngay đó vội vàng dời mắt chỗ khác.
“Khương Duyệt? Khương Duyệt!”
Cố Dã đưa tay vỗ nhẹ má Khương Duyệt.
Khương Duyệt nhắm nghiền hai mắt, hé răng nửa lời.
Vì để thành công ở bên cạnh Cố Dã, cô quyết định liều mạng!
mà tay Cố Dã mạnh thật, vỗ mặt cô đau điếng, cô nghiến răng chịu đựng, kiên quyết thể để lộ tẩy!
“Khương Duyệt, đừng tưởng cô đang giả vờ!”
Cố Dã tức đến nghiến răng, trực giác mách bảo phụ nữ giở trò gì đó.
Anh kìm nén xúc động bóp c.h.ế.t cô, gọi thêm hai tiếng nữa, nhưng Khương Duyệt vẫn phản ứng.
Cố Dã nhớ lời bác sĩ Khương Duyệt va đập ở đầu khá nghiêm trọng. Lúc thủ tục xuất viện, bác sĩ còn đặc biệt dặn dò dạo chú ý, đừng để Khương Duyệt kích động mạnh.
Giữa mày khỏi nhíu .
Anh sắc mặt tái nhợt của Khương Duyệt, vầng trán dán băng gạc vẫn hết sưng, trong lòng cũng bắt đầu lấn cấn. Chẳng lẽ Khương Duyệt giả vờ, mà thật sự quát cho ngất xỉu?
Trong lúc nhất thời, Cố Dã cũng xác định .
Khương Duyệt đang Cố Dã đỡ, đầu dựa vai , hai ghé sát . Hơi thở nóng hổi của phả mặt cô, hòa quyện với mùi hương tuyết tùng và tre trúc dễ chịu , quả thực sức hấp dẫn c.h.ế.t .
Trời ạ, ai mà chịu nổi chứ!
Ngay lúc Khương Duyệt sắp diễn nổi nữa thì Cố Dã cử động. Anh bế ngang cô lên.
Cơ thể Khương Duyệt đột ngột nhấc bổng, suýt chút nữa cô sợ quá hét lên, theo bản năng định đưa tay bám lấy Cố Dã. Cuối cùng, Khương Duyệt dựa sức chịu đựng hơn và kỹ năng diễn xuất điêu luyện để kìm , im nhúc nhích.
Cố Dã cúi đầu Khương Duyệt một cái, bế cô phòng, đặt lên giường.
Khương Duyệt lén thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, Cố Dã tuy ghét cô, nhưng đàn ông đến mức mất hết nhân tính mặc kệ sống c.h.ế.t của cô, để cô ngã lăn đất mà thèm quan tâm.
Cố Dã đó một lúc mới xoay ngoài.
Khương Duyệt hé mắt một chút, thấy Cố Dã cửa, định thả lỏng thì thấy bước chân khựng .
Cố Dã xuất là lính trinh sát, cực kỳ nhạy bén với ánh mắt khác. Gần như ngay khi Khương Duyệt về phía , nhận , lập tức đầu .
Không gì bất thường, Khương Duyệt vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, vị trí tay cũng từng đổi.
Cố Dã nghiêng mặt, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong bóng tối, chỉ lộ đường nét sắc bén một bên mặt.
Khương Duyệt dám thở mạnh, tim treo lên tận cổ họng. Cô cảm thấy đại khái hiểu vì nguyên sợ Cố Dã đến . Nhạy bén như sói thế , bình thường đúng là chịu nổi!
Cũng may Cố Dã chỉ dừng ở cửa vài giây nữa.
Khương Duyệt thấy tiếng đóng cửa, nhưng cô dám mở mắt. Mãi một lúc , thấy tiếng bước chân xa, cô mới dám thở hắt .
Toàn chợt thả lỏng, cô mới phát hiện toát một mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì phát hiện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-9-troi-oi-ai-ma-chiu-noi-chu.html.]
Cố Dã dường như đưa Ninh Ninh , bên ngoài im ắng.
Khương Duyệt giường cử động. Vốn định tính toán kỹ xem tiếp theo gì để đổi ấn tượng của Cố Dã về , từ đó thành công ở , nhưng do nãy diễn sâu quá thần kinh căng thẳng , Khương Duyệt một lúc ngủ .
Buổi trưa, một tràng tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức Khương Duyệt.
Khương Duyệt thấy tiếng động truyền đến từ trong sân, cô tưởng Cố Dã về, vội vàng xuống giường định ngoài. Tuy nhiên, Khương Duyệt còn khỏi cửa chính nhà thì thấy một tràng c.h.ử.i bới.
“Ban ngày ban mặt mà còn ngủ, ngủ ngủ ngủ! Lười đến c.h.ế.t, ngày nào cũng chỉ ăn chạy ngoài chơi. Cố Đoàn trưởng đúng là xui xẻo tám đời mới cưới cái chổi như cô! Cả ngày chẳng tích sự gì, cũng may tính tình Cố Đoàn trưởng , chứ nếu ở nhà , tát một cái cho c.h.ế.t cái đồ lười biếng !”
Khương Duyệt: “……”
Được , mắng là mắng nguyên , liên quan đến cô!
Người c.h.ử.i bới là một phụ nữ trung niên, mặc áo khoác vải xanh lam, quần đen miếng vá ở đầu gối, tóc cắt ngắn ngang tai, mặt dài, mắt xếch, qua thấy vẻ mặt đầy sự toan tính khôn lỏi.
Khương Duyệt lục ký ức, nhận đây là Cố Dã thuê đến giúp nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh trong nhà, tên là Lý Hồng Anh. Chồng bà là lính trong đoàn của Cố Dã, vì nhà đông con, lương thực đủ ăn nên bà ngoài thêm chút việc giúp đỡ gia đình.
Lý Hồng Anh đang mắng hăng say, ngẩng đầu lên, thình lình thấy một bóng ở cửa nhà chính, tức khắc giật .
“Muốn c.h.ế.t ! Đứng lù lù đấy lên tiếng, định dọa c.h.ế.t hả!”
Lý Hồng Anh lườm Khương Duyệt một cái, chút hổ luống cuống nào khi bắt quả tang đang c.h.ử.i chủ nhà, ngược còn vẻ ghét bỏ Khương Duyệt đột ngột xuất hiện cố ý dọa bà .
“Cố Dã ? Anh về ?” Khương Duyệt hỏi.
Cô quanh một vòng, trong sân chỉ mỗi Lý Hồng Anh, thấy bóng dáng Cố Dã.
Lý Hồng Anh buông cái chổi trong tay xuống, Khương Duyệt với ánh mắt kỳ quái: “Khương Duyệt cô ngốc hả? Hỏi câu gì lạ ? Cố Đoàn trưởng buổi trưa bao giờ về ?”
Khương Duyệt day day giữa mày, lúc mới nhớ , Cố Dã chỉ ăn sáng và tối ở nhà, buổi trưa thường ăn ở nhà ăn của đơn vị.
Lý Hồng Anh thèm để ý đến Khương Duyệt nữa, quét sân xong, bà cầm chổi định nhà.
Khương Duyệt vội vàng chắn ở cửa chính: “Bà gì đấy?”
Lý Hồng Anh chằm chằm chiếc váy hoa nhỏ sợi tổng hợp Khương Duyệt với ánh mắt ghen tị, tức tối : “ thể gì?! quét nhà, tránh !”
Khương Duyệt mặt đất trong sân cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, từ chối: “Không cần bà quét, tự !”
Lý Hồng Anh mừng vì việc, ném cái chổi cái "bộp": “Đây là cô tự quét đấy nhé! Không !”
“Bà thể !” Khương Duyệt thích lãnh địa riêng tư của lạ xâm phạm, trong ký ức, bà Lý Hồng Anh táy máy tay chân sạch sẽ.
Lý Hồng Anh đang xắn tay áo định bếp, kinh ngạc đầu : “Cô cái gì?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khương Duyệt: “ , bà thể !”
Lý Hồng Anh càng vui vẻ: “Khương Duyệt đây là cô đấy nhé! Lát nữa đừng mà đói bụng gì ăn, mách lẻo với Cố Đoàn trưởng là nấu cơm cho cô!”
Khương Duyệt: “……”
Xem cô hiểu lầm Cố Dã. Cố Dã mồm thì đuổi cô , nhưng đây chẳng là sợ cô đói nên mới bảo Lý Hồng Anh đến nấu cơm cho cô ?
Lý Hồng Anh khỏi cửa liền nhổ toẹt một bãi nước bọt, khóe miệng trễ xuống, vẻ mặt chanh chua khinh thường:
“Phi! Cái thứ gì ! Tưởng học mấy ngày chữ là ngon ? Giả bộ cái gì chứ! Cũng xứng để bà đây nấu cơm cho ăn ?”
Lý Hồng Anh mới ngoài đầy mười phút về nhà . Một cô gái trẻ đang bế một đứa bé trai tới, phía còn một bé gái rụt rè theo.
“Chị, chị về ? Không bảo nấu cơm ở nhà Cố Đoàn trưởng ?” Cô gái tên là Lý Tú Tú, tết hai b.í.m tóc dài, dung mạo thanh tú, là em gái ruột của Lý Hồng Anh.
Lý Hồng Anh bốc một nắm hạt dưa, c.ắ.n liếc mắt bé gái theo m.ô.n.g Lý Tú Tú, tròng mắt đảo một vòng, nhổ vỏ hạt dưa , :
“Ninh Ninh , ba cháu thích cháu nữa ? Cái con mụ Khương Duyệt chổi suýt chút nữa hại c.h.ế.t cháu, thế mà ba cháu còn tận tỉnh thành đón mụ về đấy!”