Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 6: Sớm biết vậy đã không cậy mạnh
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:15
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phụ nữ lộ vẻ ngưỡng mộ ghen tị, giọng điệu chút chua: “Người đàn ông của cô đối xử với cô thật! Lúc đưa cô tới, cô hôn mê, đều là chạy đôn chạy đáo lo liệu chăm sóc, còn mua đồ ăn cho cô nữa.”
Nụ của Khương Duyệt cứng , thầm nghĩ chồng chăm sóc vợ bệnh chẳng bình thường ? cô nghĩ , quan hệ giữa cô và Cố Dã quan hệ vợ chồng bình thường.
“Đang cái gì đấy?” Giọng nam trầm thấp dễ bỗng vang lên bên tai, mang theo chút lạnh lẽo. Khương Duyệt ngẩng đầu, thấy Cố Dã từ lúc nào, ngay bên giường, đang cô. Mắt Cố Dã , đuôi mắt xếch lên, con ngươi đen láy thâm thúy. Khi chăm chú ai, mi mắt rũ xuống, trong mắt như xoáy nước hút hồn . Tim Khương Duyệt tiền đồ mà đập thình thịch hai cái. Không thể , cô bạn "plastic" của cô trong việc xây dựng hình tượng nam chính quả thật bạc đãi cô ——
Bỗng nhiên, Khương Duyệt hồn. Không đúng nha! Cố Dã là nam chính, Khương Duyệt cô chỉ là nữ phụ, nam chính xây dựng hảo đến thì phối ngẫu chính thức cũng là nữ chính, liên quan gì đến nữ phụ pháo hôi như cô? Nghĩ đến đây, Khương Duyệt xìu xuống ngay lập tức. “Không gì cả!” Cô lẩm bẩm một tiếng, liếc xéo Cố Dã một cái. Hừ! Phí phạm cái vẻ trai ! Cố Dã nheo mắt, cũng tiếp tục truy vấn. “Phòng đơn hết , chỉ còn phòng ba , cô xem xét thử xem!”
Khương Duyệt Cố Dã , ánh mắt liền trở nên là lạ: “Vừa ngoài là để hỏi chuyện chuyển phòng bệnh?” Không Cố Dã ghét vợ ? Thế chẳng để tâm đến cô ? “Ừ!” Cố Dã dường như định nhiều, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm chăm chú Khương Duyệt, vẻ như đang đợi cô quyết định. Khương Duyệt hề nghĩ ngợi lắc đầu ngay: “Phòng ba cũng ồn! ở!” Nghe , mày Cố Dã nhíu .
Người phụ nữ giường bên cạnh bắt chuyện với Khương Duyệt nổi nữa: “Cô gái , phòng ba mà ồn ? Chỉ ba , ồn bằng ở đây! Được chuyển sang phòng ba thì quá ! Còn hơn cái phòng tám của chúng nhiều!” “ đấy đúng đấy, ở phòng ba là lắm ! Đồng chí nữ đừng mà đủ!” Mấy bệnh nhân và nhà khác cũng đều lộ vẻ hâm mộ pha lẫn ghen tị.
Khương Duyệt nghiêng đầu Cố Dã, vẻ mặt gương mặt tuấn tú của đổi gì, xoay định . “Cố Dã!” Khương Duyệt vội vàng túm c.h.ặ.t t.a.y Cố Dã, thấy sang, cô lập tức buông . “Đừng phiền phức nữa! Vẫn là về nhà !” Khương Duyệt xoa xoa huyệt Thái Dương: “Đơn vị các chẳng cũng bệnh viện ? Không thì về đó ! Còn tiện hơn!” “Đường về mất ba tiếng đồng hồ, cô chắc chắn chịu nổi ? Hơn nữa, khu gia binh điều kiện như bệnh viện !” Tuy thần sắc Cố Dã đổi, nhưng rõ ràng đang khịt mũi coi thường lời Khương Duyệt.
Trước Khương Duyệt luôn một lòng rời khỏi khu gia binh, hôm nay khác thường đòi về, Cố Dã nghi ngờ cô bắt đầu giở trò. Khương Duyệt nhận sự châm chọc trong giọng của Cố Dã, chỉ nghĩ mất ba tiếng đường: “... Chắc là mà!” “Biết ! thủ tục xuất viện!” Lần Cố Dã kiên trì nữa, xoay rời nữa.
“Người đàn ông của cô chịu chi cho cô thật đấy! Phòng ba , một ngày riêng tiền giường mất hai đồng !” Người phụ nữ giường bên vẻ mặt hâm mộ: “Người đàn ông của cô là cán bộ ? Giàu thật!” “Không tiền , thế nên mới ở nổi đấy chứ!” Khương Duyệt qua loa cho xong chuyện. Cô phụ nữ , sắc mặt vàng vọt, là bệnh nặng, cánh tay giơ gầy như que củi, hai câu là ho khan vài tiếng. Từ lúc Khương Duyệt tỉnh đến giờ, phụ nữ vẫn luôn khúm núm ở cuối giường, giường bệnh là một gã đàn ông đó, thỉnh thoảng còn sai bảo cô lấy cái cái . Nếu y tá phát t.h.u.ố.c cho phụ nữ, Khương Duyệt còn tưởng bệnh là gã đàn ông .
So sánh như , Cố Dã quả thực ! Đáng tiếc, Cố Dã đến mấy cũng là của Khương Duyệt cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-6-som-biet-vay-da-khong-cay-manh.html.]
Cố Dã xong thủ tục xuất viện , Khương Duyệt thu dọn xong xuôi. “Đi !” Khương Duyệt dậy liền thấy chóng mặt, Cố Dã định đỡ cô. “Không cần!” Khương Duyệt đẩy tay Cố Dã . Lúc xuyên , đập đầu đuối nước, đầu óc Khương Duyệt tỉnh táo, thấy Cố Dã trai tưởng đang mơ nên nhào tới hôn, giờ tỉnh táo , gặp Cố Dã cô chút hổ. Dù thì cô và Cố Dã cũng coi như xa lạ! Lần đầu gặp mặt chủ động hôn , hổ mới là lạ!
“Cố Đoàn!” Trương Kiến Quốc thấy Cố Dã và Khương Duyệt cùng , lập tức mở cửa xe, đón lấy: “Chị dâu chứ? Không viện ?” “Không ở!” Cố Dã với Trương Kiến Quốc nhưng mắt Khương Duyệt.
Lúc Khương Duyệt đang sức trèo lên xe Jeep, nhưng trèo mấy vẫn lên , còn khiến bản thở hồng hộc. Mẹ kiếp, xe Jeep quân dụng thời gầm cao quá! Rõ ràng chân cô cũng ngắn! Thế mà trèo lên nổi! Cuối cùng vẫn là Cố Dã tới, đẩy Khương Duyệt một cái. “Cảm ơn!” Khương Duyệt tay chân luống cuống bò lên xe, vật ghế , chẳng còn chút hình tượng nào.
Xong đời, mấy bước đầu càng choáng hơn! Sớm cô cậy mạnh, cứ để Cố Dã cõng cho !
“Lái về quân bộ!” Cố Dã cũng lên xe ghế phụ, qua kính chiếu hậu, thấy trán Khương Duyệt dán băng gạc, sắc mặt trắng bệch, trông tệ. Về đến khu gia binh sư đoàn 179 thì trời chạng vạng tối. Lúc Khương Duyệt xuống xe, sắc mặt còn vàng hơn cả phụ nữ giường bên ở bệnh viện, chân như giẫm bông. Biết đường về xóc nảy thế , cô thà ở bệnh viện thêm mấy ngày dưỡng sức còn hơn, đến mức nôn thốc nôn tháo suốt dọc đường. “Lên !” Cố Dã thấy bước chân Khương Duyệt loạng choạng, bèn gần định cõng cô.
Lần Khương Duyệt từ chối, trực tiếp leo lên tấm lưng rộng của Cố Dã. dày cô khó chịu c.h.ế.t, đầu cũng choáng, chẳng còn chút tâm trí nào mà suy nghĩ linh tinh. Khương Duyệt nhà xong ngã vật giường hôn mê bất tỉnh. Cố Dã cô một cái, đóng cửa kỹ càng ngoài.
Tài xế Trương Kiến Quốc vẫn : “Cố Đoàn, chị dâu chứ? Sao ở bệnh viện tỉnh thêm mấy ngày?” Cố Dã im lặng một lát : “Không chịu ở, nằng nặc đòi về!”
Thực Cố Dã cũng thấy lạ, Khương Duyệt ngày thường kiêu kỳ và mẩy nhất, cô luôn cho rằng điều kiện ở khu gia binh kém, hễ rảnh là đòi chạy lên thành phố. Hôm nay đúng là đầu tiên phá lệ chủ động đòi về, chắc là đập đầu nên đầu óc tỉnh táo !
Khương Duyệt ngủ một mạch đến sáng hôm mới tỉnh. Mặc dù chấp nhận phận mới, nhưng khi mở mắt, cô vẫn hoảng hốt một lúc lâu. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuyện, Khương Duyệt xuống giường, đầu tiên quan sát cảnh một chút. Phòng khá rộng, ít nhất chỗ cô ngủ rộng, giường đôi, tủ quần áo gương, tủ năm ngăn, giá sách, đầu giường còn hai cái tủ nhỏ, kê sát cửa sổ là một cái bàn và ghế dựa. Khương Duyệt cầm lọ kem dưỡng da bàn lên ngửi, là mùi hương nồng nàn cổ điển trong ký ức, cô từng ngửi thấy mùi bà ngoại khi còn nhỏ.
Ngay khi Khương Duyệt định tiếp tục xem xét căn phòng, một giọng trẻ con non nớt, sợ sệt bỗng vang lên. “Ba ơi, tỉnh !”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.