Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 5: Anh ấy là người đàn ông của tôi!
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:14
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cứu cô, cô trách ngược ? Gương mặt tuấn tú của Cố Dã xanh mét. Vừa còn nghi ngờ đầu óc Khương Duyệt vấn đề, biểu hiện khác hẳn bình thường. Giờ thì, ha ha, quả nhiên vẫn là cái tác phong lý lẽ thường thấy của Khương Duyệt! “ cô mắc bệnh nan y bao giờ?” Hơn nữa từ lúc đến giờ còn hai câu!
Khương Duyệt chú ý tới thần sắc của Cố Dã, cô lau nước mắt : “Không sờ đầu , hỏi chỗ nào thoải mái , còn nếu chỗ nào khó chịu nhất định !” “Cho nên?” Cố Dã đen mặt, “ chỉ hỏi thăm cô chỗ nào thoải mái, nhắc đến hai chữ bệnh nan y ?”
“Hả?” Nước mắt Khương Duyệt đột ngột thu , mắt to vụt sáng lên. Cô kìm nắm lấy bàn tay to của Cố Dã, tràn đầy mong chờ hỏi: “Cho nên mắc bệnh nan y? cũng sẽ c.h.ế.t?” Cố Dã một nữa Khương Duyệt nắm tay, chỉ cảm thấy từ bàn tay đến cánh tay đều tê dại, loại cảm giác từng . Anh rút tay về nhưng rút , chỉ đành chịu đựng sự tê ngứa khó chịu đó, cứng ngắc dời tầm mắt , bình tĩnh trả lời: “Không ! Sẽ !”
Pha "cua xe" khiến Khương Duyệt kích động đến mức quên cả việc đang ở thập niên 70, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Cố Dã: “A a! c.h.ế.t nữa ! Tốt quá mất!” Lần Cố Dã chẳng những tay tê, tay cánh tê, mà ngay cả cổ và nửa cũng tê rần, đặc biệt là những nơi Khương Duyệt chạm , cơ bắp đều cứng đờ . Người phụ nữ ? Trước tránh như tránh tà, tay hai cũng từng nắm, hôm nay kỳ lạ thế ! Lại là hôn, là ôm?
Vốn luôn điềm tĩnh như Cố Dã cũng sững sờ vài giây mới phản ứng , ngay đó ánh mắt đổi, nắm lấy cổ tay Khương Duyệt đẩy cô . “Khương Duyệt!” Cố Dã khẽ mắng một tiếng, đang định còn thể thống gì nữa, liền thấy Khương Duyệt kêu lên một tiếng, ôm đầu ngã ngửa .
Cố Dã nhanh tay lẹ mắt, vớt một cái, ôm trọn Khương Duyệt: “Đau ở ?” “Đau đầu quá!” Khương Duyệt chỉ thấy trời đất cuồng, trong não như cái đục đang gõ, huyệt Thái Dương giật liên hồi. “Cô xuống , gọi bác sĩ!” Cố Dã đỡ Khương Duyệt xuống, xoay ngoài. Khương Duyệt thấy bên tai tiếng xì xào bàn tán, loáng thoáng thấy đang cái bộ đội blah blah, cụ thể gì thì rõ.
Một lát , Cố Dã đưa bác sĩ . “Đồng chí Cố, vợ gì đáng ngại, chủ yếu là do suy dinh dưỡng, miễn dịch kém, rơi xuống nước lạnh nên mới thấy khó chịu. Về nhà nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước ấm, kê ít t.h.u.ố.c cảm cúm cho.” Bác sĩ kiểm tra xong với Cố Dã. Khương Duyệt bác sĩ gì đáng ngại, trái tim đang treo lơ lửng mới đặt xuống bụng. Còn may, còn may, mắc bệnh nan y, c.h.ế.t là !
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Tuy nhiên...” Bác sĩ lúc tạm dừng một chút. Khương Duyệt mới yên tâm thì tim nhảy lên, cô hoảng sợ chằm chằm bác sĩ: “Tuy nhiên cái gì? Bác sĩ, mắc bệnh gì ?” Quả nhiên bệnh nhân sợ nhất bác sĩ ấp úng. Giọng Khương Duyệt run rẩy, hai tay nắm chặt chăn, sợ lời nào từ miệng bác sĩ. Cố Dã Khương Duyệt một cái, trầm giọng hỏi: “Bác sĩ Vương, chuyện gì xin cứ thẳng!”
Bác sĩ lật mí mắt Khương Duyệt, dùng đèn pin soi đồng tử, đó chỉ cục u lớn trán cô: “Trên trán cô đây sưng to thế , là va đập cái gì ? Xem mức độ chấn thương thì đập nhẹ !” Khương Duyệt theo bản năng định sờ lên vết thương trán, nhưng tay Cố Dã giữ . “Đừng chạm !” Cố Dã nhẹ giọng . “Đồng chí Cố, vợ đập đầu, khả năng chấn động não, nhất là nên chụp CT sọ não để kiểm tra xem tổn thương não xuất huyết não gì . mà...”
Khương Duyệt thấy bác sĩ bắt đầu "nhưng mà", khóe miệng giật giật, cũng chẳng chú ý tay vẫn đang Cố Dã nắm. “ mà cái gì?” Cố Dã hỏi. Bác sĩ ngẩng đầu Cố Dã, trả lời: “ hiện tại trong nước chỉ bệnh viện ở Bắc Kinh và Thượng Hải mới thiết chụp CT, bệnh viện chúng , cho nên kiểm tra .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-5-anh-ay-la-nguoi-dan-ong-cua-toi.html.]
Khương Duyệt đến khả năng tổn thương não, xuất huyết não liền lo lắng hỏi: “Vậy kiểm tra thì lỡ bệnh tình ? c.h.ế.t ?” Bác sĩ trấn an: “Cô cũng cần quá căng thẳng, ai đập đầu cũng c.h.ế.t . thấy tinh thần cô vẫn , tình huống chắc nghiêm trọng. Nếu cô yên tâm thì ở bệnh viện vài ngày để theo dõi.”
Khương Duyệt lập tức sang Cố Dã. Cố Dã dường như một thoáng do dự, nhưng ngay đó liền : “Vậy ở thêm vài ngày!” Khương Duyệt thở phào, nhưng nghĩ nghĩ : “ viện, về nhà!” “Về nhà?” Nghe thấy lời , Cố Dã Khương Duyệt, gương mặt tuấn tú đầy vẻ châm chọc: “Cô về nhà nào? Nhà họ Kỷ ?”
Trong lòng Khương Duyệt lộp bộp một cái, bức thư nguyên để hề nhắc đến nhà họ Kỷ, chỉ tìm cha ruột, Cố Dã ? Chỉ thoáng thất thần, Khương Duyệt vội : “Đương nhiên là về nhà của chúng !” “Chẳng nay cô luôn cho rằng đó nhà cô !” Cố Dã lạnh một tiếng, hiển nhiên tin lời Khương Duyệt.
Khương Duyệt đây là nghiệp do nguyên tạo . Từ khi kết hôn dọn khu gia binh, nguyên luôn ầm ĩ đòi ly hôn đòi chuyển . “Đó là , bây giờ khác !” “Khác ở chỗ nào?” Khóe miệng Cố Dã càng thêm vẻ châm chọc.
Khương Duyệt thấy trong phòng bệnh đều đang dỏng tai lên ngóng, khóe miệng giật giật. là truyền thống của dân nước , thời đại nào cũng đặc biệt hứng thú với chuyện lê đôi mách! “Ninh Ninh còn ở nhà, nếu viện ở đây thì ai chăm sóc con bé? Anh chạy chạy hai nơi cũng tiện! Bác sĩ chẳng bảo tình huống nghiêm trọng ? Vậy về nhà nghỉ ngơi cũng thế thôi!” Khương Duyệt kéo tay áo Cố Dã, cũng tiếp tục thảo luận đề tài . Ninh Ninh chính là tên con gái nuôi của Cố Dã.
Nghe , mày Cố Dã chẳng những giãn mà ánh mắt Khương Duyệt ngược càng thêm sắc bén, thậm chí ẩn ẩn còn tia chán ghét. Khương Duyệt chút chột rụt cổ , dời tầm mắt , dám Cố Dã. Cũng khó trách Khương Duyệt chột , nguyên khi kết hôn với Cố Dã căn bản từng chăm sóc Ninh Ninh. Nguyên thích trẻ con, càng thích con của Cố Dã, ngày thường đối xử với Ninh Ninh tệ. Nguyên thực sự ngu ác, chạy lên tỉnh thành nhận , cô thế mà cho Ninh Ninh uống rượu, chuốc say một đứa bé ba tuổi bỏ chạy. Cho nên nguyên khi nhà họ Kỷ đuổi dám về, cô sợ Cố Dã tìm tính sổ, ngờ Cố Dã tìm tới, còn đúng lúc xuất hiện cứu cô khi cô rơi xuống hồ.
Cố Dã im lặng một lát trầm giọng : “Cứ ở một đêm ! Mai xem tình hình thế nào!” Khương Duyệt thể cảm nhận thái độ lạnh nhạt của Cố Dã, nhưng cô vẫn phồng má : “ mà Cố Dã, ở đây ồn quá, ở đây nghỉ ngơi !”
Khương Duyệt sợ c.h.ế.t, nhưng cô càng sợ ồn. Đây là phòng bệnh tám , trừ cô , mấy giường khác đều , bệnh nhân cộng thêm nhà tổng cộng hơn chục . Giữa các giường bệnh cũng chẳng rèm che, thực sự là một chút riêng tư cũng . Hơn nữa những đó cứ chằm chằm cô và Cố Dã, khiến Khương Duyệt cả tự nhiên. Cố Dã ngẩng đầu một vòng, phòng bệnh quá đông , ồn ào náo nhiệt như cái chợ vỡ, quả thực nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng bệnh. “Cô đợi một lát!” Cố Dã dậy ngoài.
Khương Duyệt theo bóng lưng cao lớn đĩnh đạc của Cố Dã biến mất cánh cửa, lúc thấy chuyện với . “Cô gái, đồng chí quân nhân là gì của cô ?” Người chuyện mang khẩu âm địa phương, là một phụ nữ trẻ tuổi, giường bên cạnh Khương Duyệt. Khương Duyệt , : “Là chồng !” “Chồng? Là cái gì?” Người phụ nữ nghi hoặc. “Chồng chính là phu quân .” Khương Duyệt mím môi, khóe mắt liếc thấy một bóng ngoài cửa khựng , cô tủm tỉm: “Anh là đàn ông của !”