Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 389: Cướp quần áo bỏ chạy
Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt trở cửa hàng quần áo, Dương Thúy Linh thấy cô ủ rũ liền hỏi: "Chị Khương Duyệt, ai chọc chị vui thế?"
"Thúy Linh, em thôn Đằng Trước ?" Khương Duyệt đặt làn xuống.
"Em , cách thôn em xa lắm. Chị định thôn Đằng Trước ạ?" Dương Thúy Linh hỏi, "Đến đó gì thế chị?"
"Ừ, chị quen một ông cụ thu mua phế liệu ốm, nhà ông ở thôn Đằng Trước, chị đến thăm ông !" Khương Duyệt nhớ lời đàn ông bảo tình hình ông cụ Lận , dám chậm trễ.
Tuy cô và ông cụ Lận quen lâu, nhưng Khương Duyệt thực lòng kính trọng ông.
Chưa đến việc ông lớn tuổi mà vẫn vất vả thu mua phế liệu, chỉ riêng phận gia đình liệt sĩ của ông cũng đáng để tôn trọng.
Hơn nữa, ông cụ còn giúp Khương Duyệt tìm bình sứ thanh hoa thời Nguyên, và cái bàn gỗ hoa cúc lê chứa vàng thỏi. Về tình về lý, Khương Duyệt đều đến thăm ông.
"Cháu lão Lận ? Ông ?" Bác Dương từ sân , thấy Khương Duyệt liền vội vàng hỏi.
"Bác Dương ông cụ Lận ạ? Nghe ông ốm nặng lắm!" Khương Duyệt .
"Biết chứ, nhà đẻ bác ở thôn Đằng Sau, cách thôn Đằng Trước một con sông. Lão Lận hồi thu mua phế liệu qua phố cũ, thỉnh thoảng xin hớp nước. Haizz, cũng là khổ mệnh!"
"Hồi ba đứa con trai đều bộ đội đ.á.n.h giặc," Bác Dương thở dài một tiếng thật dài, dài đến mức Khương Duyệt nhận điều bác sắp chắc chắn bình thường.
Quả nhiên, bác Dương lau khóe mắt, : "Ba đứa con trai, chẳng đứa nào trở về! Bà nhà ông mấy năm cũng mất , giờ còn trơ trọi ông !"
Khương Duyệt bàng hoàng. Cô chỉ ông cụ Lận là nhà liệt sĩ, đầu tiên mua sách ông cụ đưa cô về khu gia quyến nhắc con trai ông cũng bộ đội, hy sinh hơn hai mươi năm , nhưng ngờ ông tới ba con trai, và cả ba đều trận về.
"Khương Duyệt, bác nhà lão Lận, bác cùng cháu, bác cũng thăm ông !" Bác Dương bỏ dở việc đang , phòng chiếc áo bông dày.
"Vâng ạ!" Khương Duyệt sang với Dương Thúy Linh: "Thúy Linh, em trông cửa hàng nhé, chị với bác một lát xem tình hình thế nào!"
Khương Duyệt và bác Dương mỗi một chiếc xe đạp. Đi ngang qua Bách hóa tổng hợp, Khương Duyệt dừng mua mấy hộp đồ hộp và sữa mạch nha, bỏ túi lưới treo lên xe.
Bác Dương mới tập xe đạp nên chậm. Đường đến thôn Đằng Trước đường đất gồ ghề, xóc nảy, hai dắt, hơn nửa tiếng mới đến thôn.
"Ở ngay phía kìa!" Bác Dương dẫn Khương Duyệt vòng qua cây hòe già đầu thôn, thêm hơn 100 mét, chỉ một căn nhà tranh lụp xụp: "Đấy!"
Khương Duyệt dám tin mắt , ông cụ Lận sống trong căn nhà tranh rách nát thế !
Tuy trong thôn nhà nào cũng xây nhà ngói, cũng ít hộ vẫn ở nhà tranh, nhưng thấy nhà ai bé và rách nát như nhà mắt Khương Duyệt. Thậm chí bếp núc còn lộ thiên, chỉ xếp vài viên gạch giữa sân kê cái nồi lên.
"Thực đây nhà lão Lận ! Nhà ông là nhà đầu tiên trong thôn xây nhà ngói đấy. Tiếc là ba đứa con đều mất, hai ông bà cũng chẳng còn tinh thần nữa, nhà ngói để cho cháu trai, hai ông bà chuyển đây ở." Bác Dương cứ thở dài mãi.
Khương Duyệt , lòng càng thêm nặng trĩu.
Lúc , một đàn ông trung niên bưng bát từ đằng xa tới, thấy hai cửa nhà tranh liền vội vàng bước nhanh hơn, hỏi: "Các cô tìm ai đấy?"
"Lưu Lão Nhị, là bác đây. Bác tin bác cả cháu ốm nên qua thăm!" Bác Dương quen cháu trai ông cụ Lận, chính xác hơn thì Lưu Lão Nhị là cháu trai bên vợ ông cụ.
Sau Khương Duyệt mới , ông cụ Lận là dân chạy nạn đến đây, ở rể tại thôn Đằng Trước.
"Anh ơi, chúng gặp !" Khương Duyệt cũng nhận đàn ông . Lần cô đào bình sứ thanh hoa, ông cụ Lận nhờ cháu trai đạp xe ba bánh chở hàng giúp cô.
"Là cô , cô gái? Sao cô đến đây?" Lưu Lão Nhị rõ ràng cũng nhận Khương Duyệt, giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Vừa nãy đứa trẻ con chạy sang bảo cô gái xinh cửa nhà bác cả, còn tưởng nó lừa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-389-cuop-quan-ao-bo-chay.html.]
" đến thăm ông cụ Lận!"
"Anh mang cơm cho ông cụ ?" Khương Duyệt cái bát tay Lưu Lão Nhị, là một bát cháo loãng với mấy cọng đậu đũa muối mặn chát bên .
"Ừ," Lưu Lão Nhị thấy Khương Duyệt chằm chằm bát cháo bèn giải thích: "Bác cả ăn ngon miệng, chỉ ăn đồ mềm loãng thôi."
" thể thăm ông cụ ?" Khương Duyệt hỏi.
Lưu Lão Nhị trông vẻ khó xử: "Cô nương , cho cô , mà thực sự là bên trong chỗ ."
"Không !" Khương Duyệt đến đây là để thăm ông cụ, thể đến cửa mà .
Thế nhưng bước chân nhà tranh, Khương Duyệt suýt ngất vì mùi ẩm mốc và mùi hôi xộc thẳng mũi.
"Khương Duyệt, cháu ngoài , để bác là !" Bác Dương sợ Khương Duyệt chịu nổi mùi nên bảo cô ngoài đợi.
Khương Duyệt nghĩ bụng, đến thì gì mà chịu .
Căn nhà tranh bên ngoài bé, trong Khương Duyệt thấy gần như chỉ kê đúng một chiếc giường. Mùi hôi và mùi ẩm mốc bốc từ giường. Ba cùng thì xoay cũng khó.
"Bác cả, cô Khương đến thăm bác !" Lưu Lão Nhị gọi ông cụ Lận.
Ông cụ Lận mở đôi mắt đục ngầu, thấy Khương Duyệt liền toét miệng , để lộ hàm răng chỉ còn đúng một chiếc: "Cháu đến !"
ông cụ chuyện thở yếu ớt, vốn gầy, giờ càng gầy trơ xương, là còn sống bao lâu nữa.
Khương Duyệt thấy Lưu Lão Nhị bón cháo cho ông cụ, cô và bác Dương đây cũng vướng víu nên chủ động ngoài cửa .
Một lát Lưu Lão Nhị , Khương Duyệt hỏi : "Ông cụ bệnh gì thế ? Không bệnh viện ?"
Lưu Lão Nhị thở dài: "Đi bệnh viện huyện , bảo là trong bụng khối u, nhưng ở đây mổ , lên bệnh viện lớn tỉnh. Bác cả chịu , mà chúng ... cũng nhiều tiền thế để lên tỉnh mổ..."
Khương Duyệt hỏi: "Bị bao lâu ?"
"Hai tháng !"
"Cầm lấy!" Khương Duyệt đưa túi sữa mạch nha và đồ hộp treo xe cho Lưu Lão Nhị, "Bệnh của ông cụ chữa! Tiền lo!"
"Đợi tin của nhé!"
Khương Duyệt nán nữa. Biết tình hình ông cụ Lận , cô cho rằng việc cấp bách bây giờ là đưa ông cụ bệnh viện càng sớm càng .
Cô thể bỏ tiền . Chi phí khám chữa bệnh thời đối với nông dân thể là gánh nặng kham nổi, nhưng với tài sản hiện tại của Khương Duyệt thì chẳng thấm .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bệnh viện tỉnh cô quen, nhưng Cố Dã chắc chắn tìm giúp.
Về đến cửa hàng, Khương Duyệt lập tức gọi điện cho văn phòng Cố Dã, nhưng cầm ống lên cô mới nhớ văn phòng dùng đường dây quân sự, gọi từ bên ngoài. Xem cô trực tiếp đến đó một chuyến.
"Chị Khương Duyệt!" Dương Thúy Linh thấy Khương Duyệt vẻ mặt nghiêm trọng, lao gọi điện thoại, định chuyện với cô mà chen câu nào.
Thấy Khương Duyệt đặt điện thoại xuống, định mở miệng thì cô xách làn ngoài.
"Thúy Linh, cháu định gì với Khương Duyệt thế?" Bác Dương hỏi.
"Mụ đàn bà hồi sáng đấy ạ. Vào cái là đòi mua đồ trượt tuyết, cháu bán, mụ liền ăn vạ chịu . Sau đó ném tiền xuống cướp áo chạy mất!"