Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 387: Cửa hàng này là "hắc điếm"

Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Cố Dã, mang cái bàn nhà?" Khương Duyệt hỏi.

 

Cố Dã khó hiểu: "Em mua cái bàn chẳng để dùng trong nhà ?"

 

Khương Duyệt nhíu mày : "Vốn là định thế, nhưng em nghĩ , cái bàn của nhà ai, nhỡ chủ cũ của nó c.h.ế.t , haizz, nghĩ đến cứ thấy gờn gợn!"

 

Nghe , Cố Dã liền bảo: "Nếu em thích thì khiêng , chúng vẫn dùng cái bàn cũ!"

 

Thấy Cố Dã định khiêng ngoài, Khương Duyệt nghĩ ngợi bảo: "Thôi, khiêng thì cứ để đấy !"

 

"Nghĩ kỹ ? Không gờn gợn nữa ?" Cố Dã hỏi.

 

"Vâng, nghĩ kỹ ! Cứ để đấy !" Khương Duyệt hạ quyết tâm.

 

Vàng thỏi cũng lấy , còn sợ gì gờn gợn nữa!

 

"Ninh Ninh ngủ ?" Cố Dã lấy giẻ lau bụi mặt bàn, lau hỏi Khương Duyệt.

 

"Vâng, lên giường là ngủ ngay!" Khương Duyệt cúi xuống cái chân bàn Cố Dã lắp . Nhìn kỹ thì màu sắc vẫn khác một chút, nhưng giống , chẳng ai cúi rạp xuống soi chân bàn như cô cả.

 

"Em rửa mặt xong ?" Cố Dã lau xong mặt bàn bắt đầu lau chân bàn.

 

"Xong !" Trả lời xong Khương Duyệt mới nhận Cố Dã sắp giở trò .

 

"Thế lên giường đợi !" Ánh mắt Cố Dã nóng rực, hôn chụt lên môi cô một cái.

 

Khương Duyệt cố tình trái ý : "Còn lâu nhé! Em vẫn còn sách xong, em sách đây! Sang năm còn thi đại học chứ!"

 

"Thế em sách đợi !" Cố Dã ghé sát tai cô thì thầm một câu.

 

Khương Duyệt đỏ mặt, hờn dỗi đ.á.n.h một cái: "Không thèm! Lạnh c.h.ế.t !"

 

"Đợi lắp xong sưởi là lạnh nữa!" Cố Dã ngậm lấy đôi môi hồng của cô. Lúc nãy trong phòng Ninh Ninh bất chợt gián đoạn, giờ chỉ hôn cho .

 

"Anh mau tắm !" Khương Duyệt hôn đến thở hổn hển, Cố Dã chuyển sang hôn cổ cô, chiếc áo bông mỏng sắp giữ nổi nữa .

 

Đêm nay định sẵn là một đêm phóng túng kiềm chế...

 

Sáng sớm hôm , khi Khương Duyệt dậy thì Cố Dã chạy bộ về, báo cho cô Vương Dương đón Hổ T.ử về, đêm qua bình yên vô sự.

 

"Cố Dã, bảo liệu chúng thần hồn nát thần tính quá ?" Hai đêm liên tiếp chuyện gì xảy , trong lòng Khương Duyệt nhẹ nhõm hơn, nhưng lo lắng liệu đây sự bình yên cơn bão.

 

"Bất kể , tóm gần đây vẫn cẩn thận!" Cố Dã .

 

Ăn sáng xong, Cố Dã đến đơn vị. Khương Duyệt mang theo xấp vải ni lông chồng gửi, đạp xe chở Ninh Ninh lên huyện. Đưa Ninh Ninh lớp xong, cô tự tay đưa bức tranh vẽ cho cô giáo Trần, thấy cô giáo hài lòng, lúc cô mới yên tâm.

 

Đến cửa hàng quần áo, Dương Thúy Linh hỏi Khương Duyệt: "Có mặc đồ trượt tuyết cho ma-nơ-canh chị?"

 

"Mặc chứ!"

 

Tuy nhiên Khương Duyệt chỉ lấy năm bộ đồ trượt tuyết để thăm dò thị trường. Ma-nơ-canh trong tủ kính cửa mặc một bộ phối màu xanh lam và tím.

 

Nhắc đến tủ kính, đây cũng là do Cố Dã ý tưởng của Khương Duyệt xong, giúp cô tìm nhiều nơi mới tìm xưởng nhận . Cả ba gian mặt tiền cửa hàng của cô đều nâng nền ở cửa , tủ kính, ban ngày dỡ ván cửa , lớp kính trong suốt sáng sủa, ảnh hưởng đến ánh sáng trong tiệm mà vẫn giữ ấm bên trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-387-cua-hang-nay-la-hac-diem.html.]

Buổi tối đóng cửa hàng thì lắp ván cửa lên, cũng sợ ban đêm kẻ đập vỡ kính.

 

Tuy kiểu thiết kế mặt tiền ở thời đại của Khương Duyệt là bình thường nhất, nhưng ở huyện Tình Sơn thì là độc nhất vô nhị. Mấy hôm mới xong, nhiều xúm xem.

 

Ma-nơ-canh mặc đồ trượt tuyết lên khách ưng ý.

 

Đó là một nữ khách hàng mặc áo bông màu xanh đen, quàng khăn đỏ rực, trạc 30 tuổi. Chị vén rèm bước , tò mò bộ đồ ma-nơ-canh trong tủ kính: "Đây là áo gì thế?"

 

"Đây gọi là đồ trượt tuyết ạ, ở nước ngoài mặc loại khi trượt tuyết núi, nhẹ và ấm!" Thấy khách quan tâm, Khương Duyệt kiên nhẫn giải thích.

 

" thử ?" Nghe bảo là mốt nước ngoài, nhẹ và ấm, vị khách càng thêm hứng thú.

 

"Đương nhiên là ạ!" Khương Duyệt hiệu cho Dương Thúy Linh lấy một bộ cho khách thử.

 

"Nhẹ thật đấy, mặc lên chẳng thấy nặng chút nào!" Vị khách mặc thử một bộ màu khác với ma-nơ-canh, là màu hồng cánh sen phối vai đen, mũ liền, gấu áo bo chun. Chị mặc thích mê.

 

"Bộ bao nhiêu tiền?" Vị khách động lòng hỏi.

 

"Bộ 56 đồng ạ!" Khương Duyệt báo giá xong liền thấy sắc mặt vị khách chuyển từ vui vẻ sang kinh hãi.

 

"Cái gì? Bộ 56 đồng á?" Vị khách hoảng hốt định cởi ngay, nhưng vì quá nên luyến tiếc, gương lớn vẻ mặt đầy rối rắm.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Chị c.ắ.n răng thương lượng với Khương Duyệt: "Có thể bớt chút ? 15 đồng bán ? 15 đồng lấy một bộ!"

 

Khương Duyệt mở cửa hàng lâu nay cũng gặp ít khách hàng mặc cả kiểu , cô giận mà vẫn kiên nhẫn : "Giá đó thực sự chị ạ!"

 

"Hay là thêm 5 đồng nữa, 20 đồng! Không thể thêm nữa ! thích thật đấy, 20 đồng lấy một bộ!" Vị khách c.ắ.n răng, trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thêm 5 đồng.

 

"Ngại quá, thực sự bớt ạ!" Khương Duyệt lắc đầu, "Loại đồ trượt tuyết hiện tại chỉ nước ngoài mới , trong nước ạ. Em cũng tốn bao công sức mới nhập hàng về, giá nhập đắt . Em bán cho chị 20 đồng thì lỗ vốn mất! Em thể buôn bán lỗ vốn !"

 

" may cái áo bông cũng chỉ mười mấy đồng, cái áo của cô nhẹ hều thế , còn chẳng ấm thật chỉ cô bốc phét!" Vị khách thấy Khương Duyệt chịu giảm giá liền xầm mặt, thô bạo kéo khóa cởi áo .

 

"Chị ơi, nếu chị hỏng áo là đền nguyên giá đấy ạ!" Dương Thúy Linh bên cạnh nhắc nhở.

 

Vị khách càng tức: "Sao, áo các cô bằng giấy ? mới kéo một cái hỏng ?"

 

"Chị chỉ kéo một cái, nãy chị giật mạnh mấy cái liền!"

 

"Được ! Áo nhà các cô là vàng là ngọc! Hừ, cái áo rách bán đắt thế, chống mắt lên xem ai thèm mua!" Vị khách hậm hực cởi áo ném trả tay Khương Duyệt, mặc cái áo bông của bỏ .

 

"Chị Khương Duyệt, chị xem gì mà vô lý thế!" Dương Thúy Linh tức giận .

 

"Kệ chị !" Khương Duyệt chỉnh bộ đồ trượt tuyết, treo lên giá.

 

Lúc khách .

 

"Khương Duyệt, đây mẫu mới em bảo ? Tên là gì nhỉ, đồ trượt tuyết ?" Người đến là Vương Như Ý. Chiều qua Khương Duyệt bảo hôm nay mẫu mới, cả đêm cô ngủ ngon, cứ nghĩ mãi đồ trượt tuyết là cái gì. Sáng nay cô xin nghỉ để đến đây xem ngay.

 

" , chính là nó đấy. Khách du lịch nước ngoài mặc loại khi trượt tuyết, cực kỳ nhẹ và ấm, chị thử ?" Khương Duyệt và Vương Như Ý chung sở thích là mê quần áo . Hồi cô còn nhận may váy, Vương Như Ý thường xuyên đến đặt may, nào cũng nhờ cô thiết kế riêng.

 

Sau mở cửa hàng, Vương Như Ý càng là khách quen, hai dần trở thành bạn bè.

 

Thế nhưng Vương Như Ý bước một gọi giật .

 

"Đồng chí ơi, đừng cửa hàng , đây là 'hắc điếm' (cửa hàng chặt chém) đấy! Quần áo bán đắt cắt cổ, cẩn thận lột sạch tiền đấy!"

 

 

Loading...