Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 383: Dạy ra một "học bá"
Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những gì Khương Duyệt đây đều là kiến thức trong sách vở, ngoài lời giảng của thầy cô lớp, cô từng ai về ý nghĩa của đại hội .
Cô khỏi suy nghĩ, cô bé Khương Duyệt ngày trong lớp cặm cụi ghi chép để thi cử chắc chắn thể ngờ ngày đến sống ở thời đại khí thế hừng hực, trăm việc đợi hưng thịnh , đích trải nghiệm cuộc cải cách mở cửa mang ý nghĩa thời đại!
"Ngại quá, hăng say quá! kích động quá!" Hà Tĩnh Hiên hồn, phát hiện xung quanh nhiều , khuôn mặt thanh tú của ửng đỏ vì xúc động.
"Bộp bộp!" Khương Duyệt vỗ tay đầu tiên.
Tiếp theo, tất cả những dừng Hà Tĩnh Hiên giới thiệu về đại hội đều vỗ tay theo.
Trước cửa hàng nhỏ của Khương Duyệt vang lên tiếng vỗ tay rào rào, ai nấy đều xúc động.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trước xem tivi thấy cảnh tượng thế , Khương Duyệt sẽ thấy màu quá lố, thậm chí thấy buồn nôn. khi tự ở đây, của thời đại dùng chất giọng phổ thông pha lẫn khẩu âm địa phương dự đoán đầy nhiệt huyết về những đổi sắp tới của đất nước, cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tiếng vỗ tay hồi lâu mới dứt. Đợi đám đông tản , Hà Tĩnh Hiên ngượng ngùng : "Để các vị chê !"
Khương Duyệt nghiêm túc : "Hà Tĩnh Hiên, lắm! Thật đấy!"
Khương Duyệt thực sự phục Hà Tĩnh Hiên. Anh chỉ qua những điểm chính của đại hội mà thể thấy viễn cảnh tương lai. Quan trọng là những dự đoán của trong tương lai đều sẽ trở thành hiện thực!
Mặt Hà Tĩnh Hiên càng đỏ hơn: "Cảm ơn em!"
" Khương Duyệt, đợt hàng thứ hai của xưởng may xong . Mai báo cáo ở cục, em xem hôm nào rảnh chúng cùng đến xưởng."
Hà Tĩnh Hiên như sực nhớ đến tìm Khương Duyệt là việc chính.
"Được, hôm nào cũng rảnh! Vậy ngày nhé, sẽ tìm !" Khương Duyệt hẹn thời gian với Hà Tĩnh Hiên tiễn về.
Khi qua Cố Dã, Hà Tĩnh Hiên mỉm gật đầu chào: "Đoàn trưởng Cố!"
Cố Dã vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu đáp : "Chủ nhiệm Hà!"
Đợi Khương Duyệt , thấy Cố Dã đang nheo mắt chằm chằm, cô sờ má: "Sao em thế?"
"Không gì!" Cố Dã giục Khương Duyệt, "Đi thôi, bưu điện lấy bưu kiện!"
Giờ hơn 4 giờ, Khương Duyệt dám chậm trễ, vội vàng xách túi cùng Cố Dã, nếu bưu điện tan thì đợi đến mai mới lấy .
Đến bưu điện, nhân viên thấy Khương Duyệt đều chào hỏi: "Tiểu Khương đến đấy !"
Thời buổi gửi bưu kiện nhiều, so với đời , đến bưu điện chủ yếu là gửi thư hoặc điện báo. Khương Duyệt là đầu tiên cứ cách vài ngày kiện hàng siêu to khổng lồ gửi đến.
Cô đến thường xuyên nên quen mặt nhân viên bưu điện.
Khương Duyệt đưa phiếu nhận hàng, nhân viên lập tức mang bưu kiện cho cô.
Là một cái thùng to bằng cái tivi, cần Khương Duyệt cũng đây là chồng gửi.
"Còn hai bao tải to nữa, phiền Đoàn trưởng Cố khuân giúp nhé!" Cố Dã lấy bưu kiện giúp Khương Duyệt nên nhân viên bưu điện cũng quen . Kiện hàng to nặng thế họ vài mới khiêng nổi, nhưng Cố Dã một nhấc nhẹ tênh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-383-day-ra-mot-hoc-ba.html.]
Cố Dã lái xe đến chính là để chở bưu kiện giúp Khương Duyệt. Lần nhiệm vụ vắng nhà, Khương Duyệt kể cô thuê xe đẩy tay, trả tiền nhờ chở về.
Về đến cửa hàng, Cố Dã chuyển hai bao tải to trong. Khương Duyệt đồng hồ bảo Cố Dã: "Chúng đón Ninh Ninh , về em soạn hàng !"
"Được!"
Nhà trẻ cách đó xa, bộ 5 phút là tới. Khương Duyệt và Cố Dã đến nơi thì vặn tan học.
"Ninh Ninh hôm nay thấy cả hai bố đến đón chắc chắn sẽ vui lắm!" Khương Duyệt ngẩng đầu với Cố Dã.
Cố Dã nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì gió của Khương Duyệt ủ trong lòng bàn tay , đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô lên cao chút nữa.
Đến cổng nhà trẻ, khá nhiều phụ chờ. Khương Duyệt và Cố Dã cùng quá nổi bật, nhiều phụ đều về phía hai .
Có phụ cùng lớp Ninh Ninh quen Khương Duyệt bèn đến bắt chuyện: "Mẹ Cố Ninh, đây là bố Cố Ninh ?"
"Vâng ạ!" Khương Duyệt mỉm đáp. Ninh Ninh mới chuyển đến nhà trẻ huyện lâu, Cố Dã từng đến đón con, nhưng đó nhiệm vụ hơn hai mươi ngày, phụ là chuyện bình thường.
Vị phụ vẻ ngạc nhiên: "Thế thì Cố Ninh nhà cô giống bố nhỉ!"
Đây đầu tiên Khương Duyệt hỏi câu , cô giải thích: "Thực là giống đấy ạ, mắt Ninh Ninh giống , mũi giống bố, chỉ là con bé còn nhỏ, vỡ nét nên rõ thôi!"
Vị phụ kỹ Khương Duyệt và Cố Dã, gật gù: "Cũng , kỹ thì đúng là nét giống thật!"
Một phụ khác chen hỏi: "Mẹ Cố Ninh ơi, bé nhà cô còn nhỏ thế mà nhiều chữ , ở nhà cô dạy thế nào thế? Thằng Tiểu Vỹ nhà mở sách chữ to một cái, về nhà kể Cố Ninh sách kể chuyện cho nó , cũng dạy nó nhận mặt chữ."
" cũng dạy gì đặc biệt , chỉ là lúc kể chuyện cho con thì tiện thể chỉ mặt chữ, ngờ con bé nhớ ." Khương Duyệt dạy một "học bá", trong lòng đắc ý để cho hết. Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác của ông bà nội ngoại kiếp mỗi họp phụ về là khoe khắp nơi.
Tuy nhiên Khương Duyệt vẫn chia sẻ một phương pháp giáo d.ụ.c với các phụ . Thực cô thấy trẻ con bé thế cần thiết học nhiều chữ, bình thường cô dạy Ninh Ninh toán hơn. Dùng toán học để rèn luyện tư duy não bộ, còn chữ đúng là tiện thể thôi.
Mấy vị phụ gật đầu lia lịa. Mãi đến khi cô giáo dẫn các bé xếp hàng , mới tản đón con .
Khương Duyệt và Cố Dã cũng tới. Nhìn thấy lớp Ninh Ninh, cô vẫy tay với con gái đang đầu hàng.
Ninh Ninh đầy 3 tuổi, là em út trong lớp, vóc dáng cũng nhỏ nhất nên xếp hàng đầu.
Thấy bố cùng đến đón, Ninh Ninh quả nhiên vui sướng, nhảy cẫng lên như chú thỏ con vui vẻ.
Khương Duyệt dang rộng vòng tay, Ninh Ninh sà lòng cô. Cô bế con lên, hôn lên má con, chào cô giáo định về.
Lúc cô giáo gọi Khương Duyệt : "Mẹ Cố Ninh, chị đợi một chút!"
Khương Duyệt , tưởng cô giáo chuyện gì cần trao đổi, bèn đưa Ninh Ninh cho Cố Dã bế.
"Cô Trần việc gì ạ?"
"Mẹ Cố Ninh , chị và bố Cố Ninh bình thường ở nhà ..." Cô giáo Trần hơn bốn mươi tuổi, là phụ nữ trung niên nghiêm túc, lúc ấp úng, mặt đỏ lên, trông khó xử.
"Cô Trần cứ thẳng ạ!" Khương Duyệt thấy cô giáo Trần ấp úng đỏ mặt thì tò mò lắm. Cô và cô giáo Trần giao tình gì, chuyện gì khiến cô giáo ngại ngùng thế ?
"Mẹ Cố Ninh xem cái !" Cô giáo Trần lấy từ trong túi xách một bức tranh đưa cho Khương Duyệt.