Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 377: Tiền tiết kiệm đạt con số kinh người: Một vạn đồng

Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Em ạ!" Khương Duyệt gật đầu.

 

Lấy xong chai giấm, ngoài thấy hai gã còn đó, Khương Duyệt vội đạp xe ngay.

 

Bất kể phiếu thịt trong tay bọn họ là thật giả, Khương Duyệt đều cần.

 

Cố Dã cứ cách một thời gian đưa cho cô phiếu thịt, phiếu gạo. Cô kiếm ở , từng hỏi thì bảo cách.

 

Khương Duyệt thời đại "cách" quan trọng thế nào. Giống như nông thôn phiếu thịt phiếu gạo, nếu cần họ sẽ gánh lương thực hoặc trứng gà chợ đen đổi.

 

Hay như phiếu công nghiệp quý giá phát theo tỷ lệ lương, sắm đồ trong nhà, hoặc cưới xin cần mua xe đạp, đồng hồ mà tiền thì sẽ tích cóp phiếu công nghiệp, nhưng tiền cách thì sẽ chợ đen bỏ tiền mua gom phiếu công nghiệp.

 

Chính Khương Duyệt cũng từng dùng phiếu lương thực quốc đổi lấy phiếu thịt với khác. Những việc đều là giao dịch ngầm trong dân, chính quyền thường mắt nhắm mắt mở. nếu tự ý giả phiếu, tem phiếu thì đó là phạm pháp, nhẹ thì đưa cải tạo lao động, nặng thì tù.

 

Người giả phiếu tù, mua phiếu giả, dù , tóm đều chuyện gì, nhất là nên dây !

 

Rời khỏi chợ, Khương Duyệt về thẳng cửa hàng mà đạp xe vòng qua trạm thu mua phế liệu.

 

Hôm qua cô đến một , thấy cửa đóng then cài nên về, hôm nay đến vẫn thấy khóa treo lủng lẳng.

 

Khương Duyệt quanh, trạm phế liệu ở ngoại ô huyện, xung quanh vắng tanh, tìm hỏi ông cụ cũng chẳng ai.

 

Gió to, Khương Duyệt bám cổng trong. Trong sân vẻ quá sạch sẽ, chỗ chất đầy phế liệu giờ chỉ còn vài cái bàn ghế gãy chân gãy tay, đồ bỏ chẳng giá trị gì.

 

Khương Duyệt nghi ngờ đến sớm quá, ông cụ ? Hay là chiều !

 

Từ khi Quảng Châu về, do quá bận nên lâu Khương Duyệt đến trạm phế liệu tìm sách, nhưng cô từng gặp ông cụ hai huyện, ông vẫn dáng vẻ cũ, lưng còng, dọc phố rao thu mua đồng nát.

 

Khương Duyệt khỏi một lúc thì một bóng nhỏ gầy bịt kín mít cũng xuất hiện bên ngoài trạm phế liệu.

 

Nhìn thấy khóa sắt cổng, Bùi Tuyết Vân kéo khăn quàng che mặt xuống, bực bội đá cửa: "Lão già c.h.ế.t tiệt , đến nào cũng gặp!"

 

lặn lội đường xa từ huyện Khang sang đây dễ dàng lắm ?

 

Bùi Tuyết Vân thể đến, vì trạm phế liệu báu vật cô cần.

 

Chuyện là Bùi Tuyết Vân trong sách "buff" bàn tay vàng cho nữ chính, đến trạm phế liệu ở huyện nhỏ tùy tiện đào bới là tìm tranh chữ của các danh gia thời Minh Thanh. Đừng thời đáng giá, vài chục năm nữa, một bức tranh thể đấu giá lên đến hàng trăm hàng ngàn vạn tệ, thậm chí cao hơn.

 

còn để nữ chính tìm một chiếc bình gốm sứ thanh hoa ở trạm phế liệu với giá đến mười đồng, trong lòng sướng rơn vì đó là đồ sứ thanh hoa thời Minh.

 

Đương nhiên bản Bùi Tuyết Vân cũng chẳng phân biệt đồ sứ, nhưng cô chứ, tra Google một chút c.h.é.m gió vài vạn chữ miêu tả sự quý giá của sứ thanh hoa thời Minh.

 

thực sự ngờ xuyên chính cuốn sách . Biết thế cô chẳng xây dựng nhân vật nam chính Cố Dã, cũng chẳng sắp đặt cho Khương Duyệt kết hôn với Cố Dã, bao nhiêu vận may lớn đều giữ cho hết!

 

Như thế thì cô cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Khương Duyệt!

 

Hừ, Khương Duyệt hổ với cô Cố Dã là chồng của Khương Duyệt! Cô sắp tức c.h.ế.t !

 

Nếu dựa theo sở thích của Khương Duyệt để xây dựng hình tượng Cố Dã thì với con mắt của Khương Duyệt, dù xuyên sách cũng vẫn ế chỏng chơ, chắc chắn tìm đối tượng!

 

giờ nghĩ mấy chuyện cũng vô dụng, Bùi Tuyết Vân chỉ thể tính toán bước nào bước .

 

Gần đây Bùi Tuyết Vân luôn cố nhớ cốt truyện, cố gắng ghi nhớ những tình tiết quan trọng, cô còn thử tiểu thuyết nhưng nhanh chóng bỏ cuộc.

 

Bởi vì lúc ngẫu hứng bịa tình tiết, qua lâu mà nhớ rõ từng chi tiết !

 

Bùi Tuyết Vân nhớ rõ, trong sách hai nơi thực sự báu vật, một là trạm phế liệu huyện Tình Sơn, hai là ở Bắc Kinh.

 

Bắc Kinh hiện tại cô , chỉ thể đến huyện Tình Sơn đào bới , cố gắng vơ vét hết bình sứ thanh hoa và tranh chữ quý, đợi nó tăng giá, cũng uổng công cô cực khổ bán trứng đến tận bây giờ!

 

Nhắc đến bán trứng , Bùi Tuyết Vân vẫn đắc ý. Từ Quảng Châu về, việc buôn bán trứng của cô cực , từ vài chục quả một ngày giờ bán năm sáu trăm quả. Cô định giá một hào ba một quả, trừ chi phí, mỗi ngày kiếm hơn hai trăm đồng.

 

Hiện tại tiền tiết kiệm của cô đạt con kinh : một vạn đồng! Đây là năm 78 đấy nhé, lương vài chục đồng, cô dựa đôi tay và tuyệt kỹ nấu trứng mà trở thành "vạn nguyên hộ" ( mười ngàn tệ)!

 

Bùi Tuyết Vân sẽ thỏa mãn ở đó. Cô là đại nữ chủ, đại nữ chủ thể bán trứng mãi ? Cho nên cô năm bảy lượt đạp xe đường xa đến trạm phế liệu huyện Tình Sơn, chính là mang về bình sứ thanh hoa và tranh chữ tuyệt phẩm thuộc về .

 

lão già cứ vắng suốt thế nhỉ? Hại cô chạy bao chuyến công cốc!

 

Nồi trứng ở nhà vẫn đang nấu, nhờ bà trong sách trông hộ, khéo ăn vụng mấy quả, còn lén mang cho con trai ăn nữa!

 

Không , cô tìm hỏi thăm xem rốt cuộc khi nào lão già nhà, canh lúc lão nhà mà đến!

 

Bùi Tuyết Vân quanh một vòng cũng chẳng thấy bóng ma nào. Chỗ vốn hẻo lánh, xa cũng chẳng mấy nóc nhà, đến con chim cũng chẳng thèm bay qua đây!

 

Bùi Tuyết Vân về tay , cô quyết định tìm Hà Tĩnh Hiên.

 

Lại Khương Duyệt đạp xe từ trạm phế liệu về cửa hàng quần áo. Hôm nay thứ Hai, ngày nên buôn bán bằng hôm qua, nhưng cả buổi sáng khách vẫn nườm nượp, quần ống loe vẫn bán chạy như tôm tươi.

 

Hai bộ phim Nhật Bản vẫn đang chiếu rạp cực hot. Đối với dân trong nước bó buộc lâu, tình tiết trong phim mang cú hích nhỏ. Rất nhiều thanh niên cho rằng bắt chước cách ăn mặc của cảnh sát trưởng và cô phóng viên trong phim là bắt kịp thời thượng nhất hiện nay.

 

Huyện nhỏ thế, gì đến chi nhánh ở thành phố và tỉnh lỵ.

 

Mấy ngày cao điểm khai trương chi nhánh tỉnh lỵ, một ngày bán vài nghìn chiếc quần ống loe.

 

Rất nhiều thanh niên thử mua luôn. Mấy hôm đó Khương Duyệt cũng ở tỉnh, cùng Liên Dung Dung bận rộn cả ngày, chân tê cứng, họng khản đặc, dựa ý chí mà trụ vững.

 

Ngày hôm khai trương, Liên Dung Dung gọi cô em họ ở quê lên giúp. Doanh gần đây tuy bùng nổ như mấy ngày đầu nhưng doanh thu mỗi ngày vẫn định ở mức hai ba ngàn đồng.

 

Bận rộn ở cửa hàng đến gần 10 giờ, Khương Duyệt chào bác Dương và Thúy Linh về. Trưa nay Cố Dã về ăn cơm, cô về nấu nướng.

 

Khương Duyệt khỏi một lúc thì một phụ nữ xe đạp dừng cửa hàng, biển hiệu đầu cửa, ba ma-nơ-canh cửa, dựng xe ở góc tường, bước trong.

 

hương 378: Bà chủ lòng đen tối

 

 

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ?" Thấy khách , Dương Thúy Linh liền lễ phép nở nụ hỏi thăm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-377-tien-tiet-kiem-dat-con-so-kinh-nguoi-mot-van-dong.html.]

Đây là điều Khương Duyệt dạy cho Dương Thúy Linh. Ban đầu cô bé khá hướng nội, quen, nhưng giờ thể trò chuyện tự nhiên với khách hàng và tư vấn phối đồ.

 

Bùi Tuyết Vân bước cửa hàng, ngó xung quanh, phát hiện nơi bán những mẫu quần áo đang thịnh hành nhất: quần bò ống loe, áo cánh dơi, còn áo len lông cừu nam nữ, treo chật kín giá.

 

lập tức nhíu mày, càng càng thấy : "Cửa hàng của các cô..."

 

Dương Thúy Linh tưởng cô lo quần áo đắt quá, tình huống thường xuyên xảy , bèn lễ phép : "Chị yên tâm, quần áo trong cửa hàng chúng em đều niêm yết giá rõ ràng, tuyệt đối chuyện chặt c.h.é.m khách ạ! Chị cứ xem thoải mái, ưng cái nào thì thử, thấy hợp thì mua, hợp mua cũng ạ!"

 

Nghe mấy lời , gân xanh trán Bùi Tuyết Vân bắt đầu giật giật, sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

 

"Chủ cửa hàng các cô tên là Khương Duyệt ?" Bùi Tuyết Vân siết chặt ngón tay, ngước mắt đ.á.n.h giá ba gian mặt tiền . Thật lớn! Thật rộng rãi! Quần áo thật nhiều!

 

Trên tường còn treo cả áo khoác may đo thủ công!

 

Thế mà còn cả dịch vụ may đo cao cấp nữa!

 

Càng nghĩ càng tức!

 

" ạ, chị quen chị Khương Duyệt ?" Dương Thúy Linh thấy cô gái trẻ gầy trơ xương nhắc đến tên Khương Duyệt, tưởng là quen nên : "Chị Khương Duyệt dặn, quen đến cửa hàng, chỉ cần báo tên chị giảm giá 20%! Chị xem , ưng ý bộ nào ?"

 

Bùi Tuyết Vân xác nhận đây đúng là cửa hàng của Khương Duyệt, kỹ cách bài trí, quần áo trong tiệm, cả những chiếc quần ống loe đang mưa gió ngoài , trong lòng cô chua xót vô cùng, cứ như móng vuốt mèo cào mạnh một cái.

 

Vừa chua chát ghen tị!

 

Lại còn đau nữa chứ!

 

Tuy thông tin liên lạc thời phát triển nhưng Bùi Tuyết Vân vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Khương Duyệt. Cô mấy tháng Khương Duyệt mở một cửa hàng quần áo ở huyện Tình Sơn.

 

Khi đó cô mới từ điểm thanh niên trí thức về thành phố, tin liền lặn lội bắt xe từ huyện Khang sang, xem cửa hàng của Khương Duyệt .

 

Thấy cửa hàng của Khương Duyệt bé tẹo, bên trong chẳng mấy mẫu quần áo, cô xổm ở góc tường đối diện rình từ sáng đến tối, cả ngày chẳng thấy mấy mua, lúc mới yên tâm về.

 

Từ khi thấy Khương Duyệt tỏa sáng ở Hội chợ Quảng Châu và khen ngợi hết lời, Bùi Tuyết Vân tức ách trong lòng. Về nhà, cô cắm đầu cắm cổ việc, thuê riêng một căn phòng xưởng trứng , còn thuê cả bà "hút máu" trong sách nhân công, ngày nào mở mắt !

 

Mua trứng, rửa trứng, luộc trứng, đập vỏ trứng, bỏ gói gia vị luộc trứng, cô còn rao bán dọc đường, một ngày mệt bở tai.

 

chứng minh, dù vận khí lớn của Cố Dã hỗ trợ, cô vẫn là đại nữ chủ! Cô cho việc kinh doanh trứng phát đạt!

 

Cũng do Bùi Tuyết Vân về nhà quá mải mê bán trứng , tin về con tiện nhân Khương Duyệt là thấy phiền nên một thời gian dài cô chẳng thèm hỏi thăm xem Khương Duyệt gì.

 

Gần đây quần ống loe bắt đầu thịnh hành, cô cũng thấy nhiều thanh niên ở huyện Khang mặc, nhưng cô chẳng hứng thú gì với loại quần áo quê mùa nên cũng chẳng buồn hỏi xem họ mua ở .

 

Nếu hôm nay đến huyện Tình Sơn tìm ông lão ở trạm phế liệu thì cô cũng chẳng hóa quần ống loe là do cửa hàng Khương Duyệt bán !

 

Nghe một cái quần ống loe giá 30 đồng, áo cánh dơi 25 đồng, đúng là ăn cướp mà!

 

Nghĩ đến cảnh vất vả cả ngày bán mấy trăm quả trứng cũng bằng Khương Duyệt bán một cái quần, lòng Bùi Tuyết Vân chua như nuốt hai hũ giấm, ruột gan rỉ máu!

 

Bùi Tuyết Vân càng nghĩ càng giận, mặt dài thượt . Đã thế con bé nhân viên chẳng mắt , còn cứ hỏi cô ưng bộ nào .

 

"Quần áo cửa hàng các cô ma chê quỷ hờn! Cho cũng chẳng thèm!" Bùi Tuyết Vân hừ lạnh một tiếng, liếc khinh miệt.

 

Muốn kiếm tiền của cô ? Không cửa !

 

thà ném tiền chứ để Khương Duyệt kiếm !

 

"Này, cái chị ăn kiểu gì thế! Không mua thì thôi, chê quần áo nhà chúng ? Chị mắt thẩm mỹ đấy!" Dương Thúy Linh thì vui.

 

Hai nữ khách hàng đang thử quần trong tiệm cũng khó chịu: " đấy, đây là quần ống loe mốt nhất bây giờ, cả tỉnh Giang đều đến đây mua, cô mắt đấy!"

 

" thấy là tiền mua thì ! Nhìn cô ăn mặc kiết xác thế !"

 

Bùi Tuyết Vân chẳng bận tâm việc chê nghèo, cô còn vẻ tận tình khuyên bảo: "Các cô ngốc đấy, lương tháng 30 đồng mà bỏ cả tháng lương mua cái quần á? Bà chủ lòng đen tối kiếm lãi của các cô 25 đồng một cái đấy! Sao ném tiền cho cô ?"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Dương Thúy Linh tức điên: "Chị mắng ai là lòng đen tối? Chị ăn cho sạch sẽ chút !"

 

Bùi Tuyết Vân lờ Dương Thúy Linh, tiếp tục khuyên hai khách hàng : "Loại quần ống to đùng thế , chỗ nào! Các cô tự xem, bó sát m.ô.n.g to bè ! Thế á?"

 

Vị khách nữ đang mặc quần ống loe soi gương ngắm nghía tức tối trừng mắt Bùi Tuyết Vân: "Mông cô mới to!"

 

Dương Thúy Linh mắng: "Chị thần kinh ! Không gì thì đừng lung tung! Đây là vải bò, dày dặn thế , chắn gió giữ ấm ! Hàng xuất khẩu đấy, chị bảo quần chỉ đáng giá 5 đồng á? Nào nào nào, đưa chị 5 đồng, chị mua cho một cái xem nào!"

 

"Hừ, 5 đồng còn đắt chứ!" Bùi Tuyết Vân chướng mắt việc Khương Duyệt bán một cái quần lãi bằng cô bán trứng cả ngày, hôm nay cô quyết phá đám việc buôn bán của Khương Duyệt!

 

"Đi ! Cửa hàng chúng chào đón chị!" Gặp loại vô lý thế , Dương Thúy Linh chẳng việc gì giữ kẽ, lập tức đuổi Bùi Tuyết Vân .

 

"Cô thế hả, đây là thái độ mở cửa hàng ăn đấy ? Đây là thái độ cô đối xử với khách hàng ?" Bùi Tuyết Vân vui.

 

thì tự , đuổi ngoài thì mất mặt lắm!

 

"Chúng mở cửa hàng chào đón khách hàng, chị mua thì thôi, còn ăn linh tinh ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng !" Dương Thúy Linh giận dữ : "Mau !"

 

"Đó là do các chột ! Còn bảo cửa hàng đen? Không cửa hàng đen cho sự thật!" Bùi Tuyết Vân nhất quyết .

 

sống thì cũng chẳng để Khương Duyệt yên !

 

Dựa Khương Duyệt tùy tiện ăn kiếm nhiều tiền như thế, còn cô vất vả bán trứng kiếm từng hào từng xu lẻ!

 

Dựa là đại nữ chủ mà sống gian nan thế , còn Khương Duyệt là nữ phụ nền hô mưa gọi gió, thật quá bất công!

 

"Thúy Linh, đừng phí lời với cô ! Loại đ.á.n.h đuổi !" Bác Dương vốn đang may quần áo trong phòng, thấy tiếng cãi vã bên ngoài, ban đầu định mặc kệ vì loại khách hàng khó tính tháng nào cũng vài , Dương Thúy Linh kinh nghiệm xử lý.

 

phụ nữ cứ mở mồm là c.h.ử.i Khương Duyệt lòng đen tối, bác Dương nhịn nữa, vớ ngay cái chổi lao , phang thẳng Bùi Tuyết Vân.

 

"Ở con mụ điên , nhà ai quản ? Để loại điên khùng chạy lung tung! Cái mồm sáng ăn phân mà thối thế, bẩn thế! Cô còn thêm một câu nữa, nhà cái gáo múc phân đấy, múc cho một gáo mà súc miệng!"

 

Bùi Tuyết Vân ngờ bà già c.h.ử.i tục tĩu như , tức đến tái mặt.

 

 

Loading...