Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 374: Da ngựa bọc thây đâu xá gì
Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt thường tỉnh dậy đúng giờ buổi sáng, trừ khi đêm hôm quá mệt mỏi thì tiếng loa phát thanh quân ca ầm ĩ bên ngoài cũng đ.á.n.h thức nổi cô.
Khi Cố Dã về, Khương Duyệt mới tỉnh. Ngồi giường, đầu óc cô vẫn còn mơ màng. Rõ ràng tối qua cô ngủ sớm, thế mà sáng nay dậy muộn hơn ngày.
Hình như còn mơ giấc mơ " thể miêu tả" nữa chứ?
Không đúng, đó là mơ!
Cố Dã bước phòng, thấy Khương Duyệt ngẩn ngơ, tóc dài rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nét ngái ngủ ngây thơ lười biếng.
"Em đang nghĩ gì thế?" Bàn tay to của Cố Dã xoa lên má Khương Duyệt. Vợ nhỏ da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, chạm mát rượi như mỡ đông, khiến yêu thích nỡ rời tay.
"Không gì ạ!" Khương Duyệt chớp mắt hai cái, hỏi Cố Dã: "Tối qua ..."
Nghe , ánh mắt Cố Dã lảng tránh. Anh nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, với tay lấy chiếc áo bông mỏng khoác cho cô lảng sang chuyện khác: "Hôm nay nhà ăn bánh thịt bò, mua hai cái cho em và Ninh Ninh, giờ dậy ăn là , vẫn còn nóng đấy!"
Nhìn bộ dạng chột của Cố Dã, Khương Duyệt còn lạ gì nữa. chẳng cho cô cơ hội giận dỗi, cứ chạy chạy , lúc thì lấy nước ấm cho cô uống, lúc thì đút bánh tận miệng cô.
"Gói hàng của A Kim hôm nay chắc tới đấy. Trưa nay qua đón em lấy, tiện thể lấy luôn đồ gửi!"
"Vâng!" Khương Duyệt ậm ừ đáp, c.ắ.n một miếng bánh thịt bò. Ừm, ngon bằng cô nhưng cũng tệ, nhân thịt bò bên trong đầy đặn, c.ắ.n một miếng ngập răng mùi thịt và mùi thơm của bột mì.
Cố Dã mang về hai cái bánh thịt bò. Thời đại cái gì cũng to, nguyên liệu cũng hào phóng, nhà ăn quân đội càng thế. Một cái bánh to bằng bàn tay Cố Dã, Khương Duyệt ăn hết nổi một cái, cô ăn hai phần ba, Ninh Ninh ăn một phần ba, chỗ còn Cố Dã "xử lý" nốt.
"Mấy giờ ?" Thực cả đêm qua Khương Duyệt nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mở mắt là thấy Dương Thúy Linh lóc chạy đến báo cửa hàng cháy, hàng hóa cháy sạch sành sanh.
"7 giờ 15." Cố Dã thấy Khương Duyệt cau mày, cô vẫn lo lắng, bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Sáng nay Vương Dương đón Hổ T.ử về , đêm qua sự bình an!"
Nghe , Khương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
một đêm bình yên nghĩa là phép lơ là, bởi vì họ kẻ phóng hỏa chỉ là bộc phát nhất thời âm mưu từ .
Nếu chỉ là bộc phát nhất thời thì , qua là thôi. nếu là âm mưu, thể đầu thất bại, đoán họ sẽ đề phòng nên tạm thời im chờ thời cơ, đêm nào đó mò tới.
Họ tập trung cao độ, cẩn thận đối phó!
Trước khi đến đơn vị, Cố Dã dặn Khương Duyệt: "Mấy tối tới vẫn sẽ đưa Hổ T.ử sang đó! Anh bảo hỏi thăm ở các làng lân cận xem nhà ai ch.ó con bán . Chó tuy sức chiến đấu bằng Hổ T.ử nhưng trông nhà , đến lúc đó nuôi ở cửa hàng!"
Khương Duyệt vòng tay ôm eo Cố Dã, tựa đầu n.g.ự.c , tiếng tim đập mạnh mẽ của , cô thấy yên tâm.
Giữa cô và Cố Dã chỉ hòa hợp về thể xác mà còn đồng điệu về tâm hồn.
Cô thích thái độ luôn hồi đáp của trong việc. Khi cô buồn bã lo âu, an ủi; khi cô gặp rắc rối, giúp cô nghĩ cách, thậm chí tự giải quyết vấn đề cho cô, hơn nữa còn mang cho cô đủ giá trị cảm xúc.
Một mối quan hệ hôn nhân như chính là điều Khương Duyệt hằng mơ ước.
"Cố Dã, em yêu !" Khương Duyệt kiễng chân, chủ động hôn .
"Anh cũng yêu em!" Trong lồng n.g.ự.c Cố Dã dâng trào cảm giác ngọt ngào, ôm Khương Duyệt khiến cảm thấy trọn vẹn và thỏa mãn.
Chỉ cô mới thể khiến bình yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-374-da-ngua-boc-thay-dau-xa-gi.html.]
"Anh đây!" Sau nụ hôn nóng bỏng, Cố Dã vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của vợ, đôi mắt đen thẫm chứa chan tình ý nồng nàn tan.
Cố Dã ơn những gì đang . Mọi đều ngưỡng mộ lập chiến công hiển hách, nhưng ai thực mắc chứng rối loạn căng thẳng sang chấn (PTSD).
Tuy khi chiến trường chuẩn tinh thần hy sinh, còn nhật ký câu thơ: "Chí giải sa trường vì nước c.h.ế.t, cần gì da ngựa bọc thây còn!"
khi trơ mắt đồng đội cùng trận, lúc là những sinh mệnh tươi sống, lúc về chỉ còn là những cái xác hồn, thì khi trở về, chỉ cần nhắm mắt là thấy ác mộng, lặp lặp cảnh chiến tranh, cảnh đồng đội hy sinh.
Khoảng thời gian đó trầm mặc ít , chỉ cường độ huấn luyện cao mới khiến tạm quên sự tàn khốc của chiến trường. Vô ép cơ thể đạt đến giới hạn chịu đựng chỉ để đêm về còn sức mà mơ nữa.
chỉ , bao giờ quên!
Những ký ức tàn khốc đó vẫn luôn ở đó!
Cho đến khi gặp Khương Duyệt, đương nhiên là Khương Duyệt của !
Có lẽ chính Khương Duyệt cũng , chính cô là kéo khỏi vực thẳm!
"Cố Dã, nghĩ gì thế? Nhập tâm !"
Bỗng nhiên vai Cố Dã vỗ một cái. Theo phản xạ điều kiện, lập tức tóm lấy bàn tay vặn ngược , tung cước định quật ngã đối phương qua vai.
"Này ! Là ! Lão Triệu đây!" Đoàn trưởng Triệu theo Cố Dã một đoạn dài, đến tận cổng khu gia quyến mà Cố Dã vẫn phát hiện . Ông vỗ vai thì Cố Dã phản ứng dữ dội khiến ông hết hồn.
Tuy tố chất thể và quân sự của ông tệ, nhưng so với Cố Dã. Cả sư bộ, thậm chí cả quân khu, thể so bì sức vóc và kỹ năng với Cố Dã chỉ đếm đầu ngón tay.
Nếu Cố Dã vặn tay quật cho một cái thế thì cái eo già của ông coi như bỏ ! Cánh tay cũng phế luôn!
Vừa tiếng Đoàn trưởng Triệu, Cố Dã lập tức buông tay, cú đá chỉ còn cách đầu gối ông 0.1 mm cũng kịp thời thu .
"Lão Triệu, ông lén lút lưng gì? Vừa nãy suýt nữa coi ông là..." Cố Dã cau mày.
Cánh tay Đoàn trưởng Triệu vặn đau điếng, Cố Dã dở câu liền hỏi: "Coi là cái gì?"
"Không gì!" Cố Dã nhếch môi , áy náy kéo tay Đoàn trưởng Triệu xoa bóp vài cái.
"Ấy , buông buông ! Đừng bóp nữa, đau đau đau!" Đoàn trưởng Triệu cảm giác nãy đau lắm, Cố Dã bóp xong đau toát cả mồ hôi hột.
"Cho chừa cái tội lưng lên tiếng!" Cố Dã buông tay Đoàn trưởng Triệu .
Đoàn trưởng Triệu oan uổng quá: "Làm gì , từ nhà thấy gọi ới ời lưng , cứ như điếc , chẳng thèm để ý đến ai. Cố Dã, nghĩ cái gì mà thần thế?"
"Nghĩ xem ai là kẻ phóng hỏa cửa hàng vợ !" Cố Dã định nhắc chuyện cũ, quả thực cũng đang suy xét xem kẻ phóng hỏa là ai.
"Cái gì? Có phóng hỏa cửa hàng Tiểu Khương á?" Đoàn trưởng Triệu đang vẩy tay cho đỡ đau, kinh ngạc tức giận, "Kẻ nào to gan thế! Bắt ?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Chưa, đêm hôm bác gái trông cửa hàng phát hiện nên chạy mất . Tối qua đưa Hổ T.ử sang canh một đêm..." Cố Dã kể chuyện cho Đoàn trưởng Triệu . Đến cổng khu gia quyến, xe ô tô đến đón hai .
Khương Duyệt và Ninh Ninh đ.á.n.h răng rửa mặt xong, cô tết tóc cho con gái. Trời lạnh, cô quấn khăn kín mít cho cả hai con mới bế Ninh Ninh lên xe đạp.
Kết quả đến cổng doanh trại thì chặn .