Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 37: Trêu xong bỏ chạy
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:46
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ôi chao, trời tối !" Khương Duyệt ngẩng đầu lên mới phát hiện trời tối hẳn, cô la hét hăng quá nên để ý.
Lúc chút hổ, câu của Khương Duyệt ít nhiều chút tìm chuyện để cho đỡ ngại.
"Vào nhà thôi!" Cố Dã .
Đang là mùa hè, muỗi nhiều, Khương Duyệt thấy tiếng muỗi vo ve bên tai bắt đầu oanh tạc.
Cố Dã dậy, Khương Duyệt cũng lên theo. Hai vốn gần, đột nhiên cùng lên, thể tránh khỏi việc va .
Khương Duyệt ngã ngửa , Cố Dã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo thon của cô: "Cẩn thận!"
"A!" Khương Duyệt kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay túm lấy áo n.g.ự.c Cố Dã.
Ủa?
Cố Dã thấy biểu cảm của Khương Duyệt, thấy cô chằm chằm n.g.ự.c , khuôn mặt tuấn tú lập tức đen sì. Anh gỡ tay Khương Duyệt , hất , chút nghiến răng nghiến lợi: "Khương Duyệt, cô còn là phụ nữ hả?"
"Hửm? Anh kiểm tra chút ?" Khương Duyệt ngờ Cố Dã buông là buông ngay cô suýt ngã, cô cố ý trêu chọc Cố Dã nên bộ định cởi cúc áo.
Lần trán Cố Dã sắp phun lửa đến nơi, khuôn mặt cương nghị tuấn đen kịt , quát lớn: "Khương! Duyệt!"
Khương Duyệt thấy Cố Dã sắp nổi điên, xoay chạy biến.
Trêu xong bỏ chạy, Khương Duyệt hề chần chừ nửa giây.
Cố Dã bực bội vô cùng, khổ nỗi phát tác .
Anh hít sâu mấy , định về phòng thì tiếng Khương Duyệt vọng từ cửa sổ phòng cô: "Cố Dã, nhớ cất bát tủ chạn nhé, nếu đêm côn trùng bò , mai rửa đấy!"
Cố Dã hiện tại cứ thấy Khương Duyệt gọi tên là thái dương giật thình thịch.
Khương Duyệt đúng, bát đũa để ngoài sân, côn trùng bò là chuyện nhỏ, sợ nhất là chuột.
Chuột mang quá nhiều vi khuẩn, nếu bẩn bát đũa hoặc thức ăn, nghiêm trọng thể gây dịch hạch, chuyện đùa !
Cố Dã nghĩ , vội vàng bê chậu bát đũa lên. Khi cất tủ chạn trong bếp, còn cẩn thận kiểm tra trong ngoài một lượt, xác định tủ hỏng hóc chỗ nào, tường tủ cũng chuột đào hang, lúc mới yên tâm.
Tuy nhiên khi kiểm tra, Cố Dã vẫn phát hiện một cái hang chuột ở góc tường bếp, may mà vị trí khá khuất, dịch bàn mới thấy .
Cố Dã quyết định tạm thời với Khương Duyệt, mai sẽ tự lén lấp .
Khương Duyệt thấy gián còn sợ đến thế, nếu thấy chuột, tưởng tượng nổi cô sẽ phản ứng thế nào.
Cố Dã kê tủ chạn chỗ cũ thì thấy Khương Duyệt gọi.
"Cố Dã, Cố Dã! Xách giúp thùng nước với!"
Khương Duyệt tắm xong, gọi Cố Dã xách thùng nước tắm ngoài giúp cô.
Cố Dã mặt lạnh , thấy Khương Duyệt mặc áo sơ mi của , tay áo xắn lên mấy vòng, bên lộ đôi chân trắng nõn thẳng tắp, tóc xõa tung, đuôi tóc còn ướt nước càng mái tóc đen nhánh thêm nổi bật. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, làn da mịn màng, đôi môi như đóa hoa đẫm sương sớm. Cố Dã gần ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Cố Dã chỉ liếc một cái lập tức thu hồi tầm mắt, cũng lười chuyện Khương Duyệt mặc áo .
Khương Duyệt thấy Cố Dã bộ mắt thẳng chớp, cô với mà vẫn mang cái bộ dạng lạnh lùng đáng ghét , nhất thời cũng vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-37-treu-xong-bo-chay.html.]
Anh lười cô, cô còn lười để ý chứ!
Cô tìm cái lược, lưng , thèm để ý đến Cố Dã.
Cố Dã xách thùng nước ngoài đổ. Nước thơm, mùi hương y hệt mùi Khương Duyệt, khiến Cố Dã cảm thấy bực bội trong lòng.
Đợi Cố Dã đổ nước xong , thấy Khương Duyệt về phòng, cửa phòng cũng đóng . Bước chân khựng một chút cũng về phòng , lấy quần áo chuẩn tắm.
Cố Dã giếng nước, định cởi áo, theo bản năng ngẩng đầu về phía cửa sổ phòng Khương Duyệt. Tối qua Khương Duyệt còn lén ở đó, nhưng tối nay, cửa sổ bên đóng chặt, rèm cửa cũng kéo kín mít.
Cố Dã khỏi nghĩ thầm, thái độ của với cô quá hung dữ ?
Lúc Khương Duyệt đang nhốt trong phòng, ngắm nghía những bảo bối chiều nay cô tìm ở trạm phế liệu. Cô lấy mười hai bức tranh cuộn, đều là danh họa thời Tống Nguyên. Cô xem từng bức một, thấy nhiều bức hư hại mà đau lòng thôi.
Những bức họa lưu truyền ngàn năm, vốn dĩ bảo quản , nhưng mấy năm nay phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng lưu lạc đến đống giấy vụn ở trạm phế liệu, thể tưởng tượng mức độ hư hại nghiêm trọng thế nào.
Khương Duyệt tuy phân biệt tranh cổ nhưng cô phục chế. Hơn nữa những bức tranh giá trị liên thành cứ để đó chờ mấy chục năm tăng giá là xong, còn nghĩ cách bảo quản.
Khương Duyệt lôi từ gầm giường một chiếc rương gỗ long não, vặn để bỏ các cuộn tranh .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Gỗ long não chống mối mọt, cô còn nghĩ cách chống ẩm nữa.
Khương Duyệt cất kỹ rương gỗ, bắt đầu xem hai cuốn sách cổ cô tìm . Hai cuốn một cuốn về dưỡng sinh, một cuốn là sách khoa học cổ đại tương tự như "Mộng Khê bút đàm".
Khương Duyệt liền dứt .
Cố Dã tắm xong về, thấy đèn phòng Khương Duyệt vẫn sáng. Cô đang gì mà giờ vẫn ngủ?
Sáng hôm , Cố Dã dậy, sang phòng đối diện tiên. Cửa phòng Khương Duyệt đóng chặt, xem vẫn dậy.
Cố Dã chạy bộ buổi sáng về, bếp lò vẫn lạnh tanh. Anh nhíu mày, trầm ngâm một lát tới cửa phòng Khương Duyệt, giơ tay gõ cửa.
"Khương Duyệt! Khương Duyệt!"
Tối qua Khương Duyệt sách quá mê mẩn, ngủ muộn. Sáng nay đang ngủ ngon thì tiếng gõ cửa liên hồi như đòi mạng của Cố Dã đ.á.n.h thức. Cô lăn một cái bò dậy, giật mạnh cửa , gắt gỏng: "Nghe thấy thấy ! Sáng sớm ngày gọi hồn ai đấy hả?"
Cố Dã Khương Duyệt đầu tóc rối bù, hai mắt rực lửa trừng , dáng vẻ đ.á.n.h thức giấc ngủ hận thể ăn thịt , bàn tay đang định gõ cửa tiếp khựng giữa trung thu về.
"Mấy giờ mà còn ngủ?"
"Mới 6 giờ thôi mà? Anh ngủ thì cũng để khác ngủ chứ?" Khương Duyệt túm lấy cổ tay Cố Dã, xem giờ đồng hồ quân đội của , ngáp trợn trắng mắt lườm . Mới 6 giờ gọi cô dậy, Cố Dã trở nên vô nhân tính từ bao giờ thế?
"Lát nữa đến đoàn, cô nấu cơm cho !" Cố Dã thấy Khương Duyệt định bò lên giường ngủ tiếp, tóm lấy cô kéo .
"A a a!" Khương Duyệt bực bội vò đầu bứt tai, "Anh tự ? ngủ!"
"Không ! báo cáo, thời gian!" Cố Dã chằm chằm Khương Duyệt khi chuyện, thấy phản ứng của cô, trong lòng thế mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khương Duyệt hết cách, chỉ đành cam chịu ngoài, lầm bầm c.h.ử.i rủa suốt dọc đường.
"Tối qua cô bảo cơm rang cho ăn!" Cố Dã nhắc nhở một câu.
"Biết ! Biết !" Khương Duyệt quả thực cạn lời, Cố Dã lên mặt sai bảo cô, thật sự coi cô là bà thím nấu cơm chắc?
A a a, Cố Dã phiền c.h.ế.t !