Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 363: Chiếc bàn gỗ hoa cúc lê có ngăn bí mật
Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt Khương Duyệt sáng bừng lên, chẳng màng đến việc Triệu Thúy vẫn còn đó, cô nhảy cẫng lên chạy ùa sân.
"Cố Dã!"
Vừa thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc trong bộ quân phục màu xanh, Khương Duyệt xúc động lao tới.
Cố Dã thấy Khương Duyệt, ánh mắt cũng nóng rực lên. Anh đặt Ninh Ninh xuống, dang rộng vòng tay đón lấy cô. Khương Duyệt chui tọt lồng n.g.ự.c ấm áp, rắn chắc mà cô ngày đêm mong nhớ.
"Nhớ quá!" Khương Duyệt hít thật sâu mùi hương tuyết tùng và tre trúc độc đáo Cố Dã, hòa quyện cùng thở nam tính mạnh mẽ, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c căng đầy, ngọt ngào vô tận.
"Anh cũng nhớ em!" Cố Dã ôm chặt lấy Khương Duyệt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Đôi mắt đen láy tràn ngập nỗi nhớ nhung hề che giấu, thở nóng hổi phả mặt cô, cúi xuống định hôn.
Lúc tâm trí Khương Duyệt đều dồn hết Cố Dã. Hai xa hơn nửa tháng, nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm khiến cô quên bẵng trong nhà còn khác, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của .
"Khụ khụ khụ..."
Đột nhiên, một tràng ho khan dồn dập vang lên. Môi hai chạm , Cố Dã khựng , Khương Duyệt giật hồn, vội vàng đẩy : "C.h.ế.t dở, quên mất Triệu Thúy!"
Triệu Thúy là con gái lớn , tuy thành niên nhưng trẻ con gì như Ninh Ninh. Hai họ hôn mặt cô bé thế thật thích hợp chút nào!
Khương Duyệt đầu thì thấy Triệu Thúy đang lưng về phía , tai đỏ bừng, cả toát lên vẻ hổ và lúng túng tột độ.
"Triệu Thúy!" Khương Duyệt cũng ngượng ngùng, gọi một tiếng bảo: "Không , em !"
Lát Triệu Thúy mới dám . Cố Dã đến góc tường đặt ba lô hành quân xuống, cách xa Khương Duyệt một đoạn. Triệu Thúy vội vàng nhét bài thi cặp, cúi đầu nhanh ngoài.
"Cháu chào chú Cố! Em chào chị Khương Duyệt ạ!"
Đi ngang qua Cố Dã và Khương Duyệt, Triệu Thúy chào một câu thẳng dám dừng bước.
Cố Dã cau mày: "Gọi là thím!"
Mấy đứa nhỏ cứ đứa gọi chú, đứa gọi chị, và Khương Duyệt lệch cả vai vế.
"Không gọi ạ, bye bye!" Triệu Thúy ôm cặp chạy biến.
"Sao Triệu Thúy sang đây?" Cố Dã ngó nghiêng xác định trong nhà còn ngoài, lúc mới ôm lấy Khương Duyệt, hôn chụt lên môi cô một cái.
"Em bảo... ưm!" Khương Duyệt định kể chuyện Triệu Thúy thì môi chặn . Nụ hôn gián đoạn, Cố Dã giờ còn nhịn nữa, cứ hôn cho cái .
Kết thúc nụ hôn bá đạo và dài lâu, thở hai hòa quyện, ánh mắt quấn quýt, trán lấm tấm mồ hôi.
"Nói tiếp !" Trong Cố Dã đang rạo rực, bế thốc Khương Duyệt phòng ngay bây giờ, nhưng trời còn tối hẳn, cơm tối ăn, Ninh Ninh chạy chạy , lát nữa ai đến . Thôi đành nhịn, đợi tối đến ai quấy rầy "tâm sự" .
Khương Duyệt kể chuyện Triệu Thúy sang bảo học nữa, đến cửa hàng cô việc.
"Em với con bé thế nào?" Thực Cố Dã đoán chắc Khương Duyệt sẽ đồng ý cho Triệu Thúy nghỉ học, nhưng giọng cô chuyện, bèn xổm xuống sắp xếp đồ đạc trong ba lô, ngước cô.
Khương Duyệt cũng xổm xuống cạnh Cố Dã, lấy quân trang và đồ đạc , kể chuyện khuyên Triệu Thúy tiếp tục học và bảo cô bé chiều tan học sang đây để cô kèm cặp.
"Thế thì em mệt quá ?" Cố Dã Khương Duyệt dạo bận, mở cửa hàng mới, trông coi xưởng may, còn chạy chạy giữa các chi nhánh ở thành phố và tỉnh lỵ. Giờ thêm việc kèm Triệu Thúy học...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-363-chiec-ban-go-hoa-cuc-le-co-ngan-bi-mat.html.]
Dạy kèm thì đơn giản nhưng cũng động não, nhẹ nhàng hơn việc chân tay là mấy.
"Em hướng dẫn phương pháp cho em , dạy em cách học thôi, mệt lắm !" Khương Duyệt kinh nghiệm học tập, dù nghiệp đại học nhiều năm nhưng dạy một học sinh cấp hai thì vẫn dư sức.
Nói xong thấy Cố Dã im lặng, cô ngẩng lên thì thấy đang chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm.
Khương Duyệt sờ mặt: "Sao em thế?"
Cố Dã khẽ : "Vì em chứ !"
Khương Duyệt định toe toét thì Cố Dã cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô. Khương Duyệt nhắm mắt , đáp nụ hôn của .
Mùi cơm thơm phức bay , hai luyến tiếc tách . Môi Khương Duyệt đỏ mọng, đôi mắt hạnh long lanh tình ý.
"Em nấu cơm đây!"
Cố Dã lấy hết đồ trong ba lô , thấy Khương Duyệt đang nấu cơm bèn bếp phụ giúp.
"Anh ngoài , em xào thêm hai món nữa là xong . Anh ở đây thì bao giờ mới ăn cơm!" Khương Duyệt thở hổn hển đẩy Cố Dã . Anh miệng bảo giúp nhưng đến nơi là ôm eo cô đòi hôn, cô chẳng sức chống cự với , nãy suýt nữa thì cháy thức ăn.
"Hôn thêm cái nữa!" Cố Dã nâng cằm Khương Duyệt lên, hôn thêm mấy cái nữa mới chịu buông tha, "Anh sửa cái bàn đây!"
"Đi , !" Khương Duyệt che miệng, xua tay lia lịa.
Cố Dã mà thì tối nay cả nhà chỉ nước ăn cơm trắng.
Cái bàn Cố Dã định sửa là chiếc bàn gỗ hoa cúc lê Khương Duyệt mua từ ông cụ thu mua phế liệu mấy tháng . Đó là chiếc bàn cổ thời Minh Thanh nhưng chỉ còn ba chân.
Hồi Cố Dã bảo sẽ tìm chân bàn thích hợp lắp , đó nhiệm vụ mấy tháng, hai giận dỗi, Khương Duyệt bỏ , chiếc bàn cứ vứt xó ở góc tường, suýt cô quên lãng.
Lần Cố Dã bảo tìm một khúc gỗ hoa cúc lê, nhờ thợ mộc tiện theo kích cỡ chân bàn cũ, nhưng thời gian lắp .
Khương Duyệt nấu xong thức ăn, cơm cũng chín. Cô bưng đồ ăn lên bàn ở gian chính: thịt kho tàu, canh rau cải thịt viên, ngồng tỏi xào trứng, thịt xào ớt và súp lơ xanh xào chay. Bốn món mặn một món canh, vì Cố Dã về nên Khương Duyệt nhiều hơn, chứ bình thường hai con cô ăn chỉ một nửa chỗ .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Cố Dã, ăn cơm thôi , nguội hết!" Khương Duyệt bày bát đũa xong, thấy Ninh Ninh đang xổm trong sân xem bố sửa bàn, bèn gọi hai bố con.
"Khương Duyệt, em đây chút!" Cố Dã gọi cô , giọng điệu chút là lạ.
"Sao thế ?" Khương Duyệt tưởng Cố Dã gặp khó khăn gì khi sửa bàn, bèn cởi tạp dề tới.
"Em thò tay đây sờ thử xem, cái ngăn bí mật ?" Cố Dã bảo Khương Duyệt thò tay xuống gầm bàn, "Tiếng gõ đúng, em sờ sâu trong xem thấy gì ?"
Cố Dã phát hiện ngăn bí mật khi lắp chân bàn, nhưng tay to quá thò .
"Hình như cái gì đó, trơn trơn... Oa, nặng thế!" Khương Duyệt sờ thấy vật gì đó trơn nhẵn trong ngăn bí mật, giật định rụt tay nhưng nghĩ thấy đúng, bèn thò tay lôi vật đó .
"Cái gì đây ạ?" Ninh Ninh thấy vật màu vàng óng ánh Khương Duyệt đặt lên bàn, tò mò lấy tay chọc chọc.
Khương Duyệt và Cố Dã lúc đồng t.ử đều co rút , nhanh chóng , đồng thời cúi xuống vật bàn.
"Đây là... vàng, vàng thỏi?"