Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 359: Cửa hàng mới buôn bán phát đạt

Cập nhật lúc: 2025-12-10 00:00:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ba gian mặt tiền, Khương Duyệt chỉ dùng hai gian, riêng diện tích hai gian bằng cả ba gian cửa hàng cũ cộng , gian vô cùng rộng rãi, thoáng đãng.

 

Khương Duyệt đặt thêm một giá treo dài kê sát tường, quần và áo treo phân loại riêng biệt. Trên tường cũng treo đầy quần áo. Trước cửa, cô đặt ba con ma-nơ-canh ( mẫu giả) mà cô cất công mua ở Quảng Châu.

 

Hôm đó dạo trung tâm thương mại thấy, cô nhờ A Kim mua giúp ba con gửi về.

 

Hai hôm kiện hàng về đến nơi, Liên Dung Dung và Dương Thúy Linh mở xem mà giật thon thót.

 

Sau khi thấy Khương Duyệt lắp ráp , mặc quần áo phối đồ chỉnh tề, Liên Dung Dung tuy vẫn thấy sợ sợ nhưng khi ma-nơ-canh đặt ở cửa, mặc áo cánh dơi, mặc quần ống loe, đeo thêm kính râm, bộ dạng cực kỳ "tây", thu hút ánh .

 

Cửa hàng mới khai trương, Khương Duyệt tung chương trình khuyến mãi: mua hai cái giảm 20%, mua ba cái trở lên giảm 50%. Cả buổi sáng khách khứa nườm nượp.

 

Đến trưa, Cố Dã tranh thủ ghé qua, đúng lúc Khương Duyệt đang phối đồ cho khách. Anh bèn gốc cây ngô đồng ngoài cửa chuyện với Vương Mãnh.

 

Vương Mãnh trưa nay cũng ăn cơm xong là đưa Tô Hân đến ủng hộ cửa hàng mới của Khương Duyệt. Thấy Vương Mãnh mặt ủ mày chau, Cố Dã hỏi: "Cãi với yêu ?"

 

"Cũng hẳn là cãi , chỉ là giận dỗi chút thôi." Vương Mãnh gãi đầu.

 

"Giận dỗi chuyện gì?" Nhớ chuyện Khương Duyệt kể hai hôm , Cố Dã ý nhắc nhở Vương Mãnh.

 

Vương Mãnh xét về ngoại hình cũng mày rậm mắt to, dáng vẻ đường hoàng, cao ráo, nếu thì con gái Giám đốc Hợp tác xã như Tô Hân chẳng chọn chọn ưng , chê xuất nông thôn, nhà cửa xa xôi.

 

Chẳng qua Cố Dã quá xuất sắc, Vương Mãnh cạnh trông vẻ bình thường đến mức thể bình thường hơn.

 

"Mẹ Tết đưa cô về quê mắt gia đình, cô chịu nên cãi vài câu." Vương Mãnh kể.

 

Cố Dã xong là hiểu ngay. Chắc chắn nhà Vương Mãnh tin yêu thành phố nên đưa về để khoe khoang với làng xóm.

 

"Hai đính hôn ?" Cố Dã hỏi.

 

"Chưa, định tháng đính hôn, nhưng giờ cô bảo suy nghĩ !" Nhắc đến chuyện Vương Mãnh càng sầu não.

 

"Chưa đính hôn mà lôi về nhà, sợ cô thấy cảnh nhà chạy mất dép ?" Cố Dã thấy Khương Duyệt đúng. Tô Hân là con gái thành phố, hơn hai mươi năm xa quá tỉnh lỵ, đùng cái Vương Mãnh đòi đưa về cái nơi "chó ăn đá gà ăn sỏi" đó, Tô Hân chắc chắn chịu.

 

Đến nơi thật, bộ đường núi leo đèo, dù Tô Hân miễn cưỡng theo về đến nhà Vương Mãnh, chắc chắn cũng đòi chia tay.

 

"Mẹ gặp mặt con dâu tương lai, bảo dâu cũng mắt bố chồng. nghĩ đằng nào tháng cũng đính hôn, Tết đưa về nhà cũng là bình thường chứ nhỉ?" Vương Mãnh càng càng thiếu tự tin, đặc biệt khi Cố Dã bảo Tô Hân về xong khi chạy mất, bắt đầu hoang mang.

 

"Mới đính hôn chứ kết hôn , mà kết hôn còn ly hôn nữa là! Hoàn cảnh nhà thế nào tự rõ nhất chứ?"

 

Cố Dã vỗ vai Vương Mãnh, giọng thấm thía: "Tô Hân ưng là vì con , cô kết hôn với , sống với cả đời. Hai cứ vun đắp tình cảm cho . Nếu thực sự đưa Tô Hân về quê, chuẩn tâm lý cho kỹ."

 

"Chuẩn tâm lý gì cơ?" Vương Mãnh căng thẳng hỏi.

 

"Đánh cược xem Tô Hân ngại năm nào cũng cùng về quê, tàu hỏa một ngày một đêm, chuyển xe khách nửa ngày, leo hai quả núi, bộ hai mươi dặm đường núi . À đúng , nhà xây nhà ngói ?" Cố Dã hỏi.

 

"Xây... xây hai gian ."

 

Cố Dã gật đầu: "Thế còn tạm !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-359-cua-hang-moi-buon-ban-phat-dat.html.]

 

Vương Mãnh há miệng định gì đó nhưng thôi.

 

Nhà tuy xây hai gian nhà ngói, nhưng đó là để cho cả và hai cưới vợ ở. Anh quanh năm ở nhà, ở quê để phần phòng cho . Thi thoảng về thăm nhà, trải chiếu ngủ đất trong gian nhà tranh của .

 

Tuy bảo Tô Hân về thì sẽ bảo chị cả nhường phòng cho Tô Hân ở, nhưng mà...

 

"Cố Dã, đây một chút!"

 

Tiếng Khương Duyệt gọi từ trong cửa hàng vọng . Cố Dã vỗ vai Vương Mãnh .

 

"Anh thử cái áo len lông cừu xem." Lần Quảng Châu, Khương Duyệt chỉ nhập áo cánh dơi, quần ống loe mà còn lấy thêm ít quần áo nam, áo len cổ tim và áo khoác mũ. Vừa treo lên, cô chọn ngay một chiếc màu xanh biển bảo Cố Dã thử.

 

Cố Dã vai rộng chân dài, hình cao lớn đĩnh đạc, là cái "móc áo" trời sinh. Chiếc áo len mặc lên , mắt Khương Duyệt sáng rực lên.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Đẹp quá mất!"

 

"Chiếc áo đồng chí nam đang mặc bán ?" Người đường liếc thấy Cố Dã đang thử áo, thu hút liền bước hỏi.

 

"Có ạ, ạ!" Liên Dung Dung vội vàng dẫn khách sang khu đồ nam. Hỏi giá xong, khách chê đắt.

 

"48 đồng một cái? Đắt quá!"

 

"Đây là lông cừu phần đấy ạ, ấm hơn len thường nhiều. Chất liệu thì giá vốn thấp . Bác Bách hóa tổng hợp mua một cái còn đắt hơn giá nhiều chứ!" Liên Dung Dung giờ giới thiệu quần áo cũng thành thạo , thái độ bình tĩnh, như hồi đầu khách chê đắt là cuống lên, chỉ mong khách mua nhanh cho xong.

 

"Đắt quá, đắt quá!" Vị khách lắc đầu .

 

Liên Dung Dung treo áo chỗ cũ, : "Không ạ, bác cứ xem thêm nhé, ghé ủng hộ chúng cháu!"

 

Lại khách , rõ ràng cũng Cố Dã thu hút. Vừa chỉ " mẫu" Cố Dã, thẳng: "Lấy cho một cái y hệt cái đồng chí nam đang mặc!"

 

Nghe , Khương Duyệt ngước mắt lên, Cố Dã .

 

Chẳng mấy chốc, ba chiếc áo len nam bán . Liên Dung Dung phấn khích với Vương Vĩ Húc: "Đợi tháng lĩnh lương, em cũng mua cho một cái!"

 

Vương Vĩ Húc khép miệng.

 

Lúc cửa mở, bước . Liên Dung Dung theo thói quen đon đả chào: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách cần..."

 

Chữ "cần" kịp hết, sắc mặt Liên Dung Dung bỗng biến đổi, vì bước chính là lão Trịnh, chủ nhà cũ của họ.

 

"Ái chà, hóa là bác Trịnh, ngọn gió nào đưa bác tới đây thế?" Liên Dung Dung lập tức đổi nụ xã giao. Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của lão Trịnh, chắc chắn là ở nhà đợi các cô đến nộp tiền mãi thấy nên mới tìm đến tận đây.

 

"Hai cô ăn kiểu gì thế hả? Chẳng rõ là thuê tiếp cửa hàng nhà ? Tại lật lọng bỏ chạy?" Lão Trịnh tức hộc máu.

 

Đặc biệt khi thấy hai gian mặt tiền bên to thế , khách khứa đông đúc, mắt lão Trịnh nổ đom đóm vì ghen tức.

 

Khương Duyệt chỉ đợi lão Trịnh đến, lập tức bước lên phía chắn đường: "Ôi chao bác Trịnh, bác thế là phúc hậu . Rõ ràng là bác tăng tiền nhà, từ hai gian 6 đồng lên tận 40 đồng một tháng, còn bảo nếu chúng cháu thuê thì trả 50 đồng một gian đang xếp hàng chờ thuê cửa hàng đắc địa nhà bác. Hai chị em cháu bàn , chúng cháu buôn bán nhỏ lẻ, thể chắn đường tài lộc của bác Trịnh , bác ? Cho nên chúng cháu nhanh chóng dọn nhường chỗ cho bác cho cái thuê giá cao chứ!"

 

"Bác Trịnh đáng lẽ cảm ơn chúng cháu mới đúng, bảo chúng cháu lật lọng !"

 

 

Loading...