Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 357: Sợ cô ấy đá anh ta sao

Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:09:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Em lên thành phố mở cửa hàng?"

 

Hà Tĩnh Hiên Khương Duyệt , khỏi nhướng mày. Tuy nhiên cũng quá ngạc nhiên, từ lúc quen Khương Duyệt, cô là dám nghĩ dám .

 

Cửa hàng thời trang của cô ở huyện ăn phát đạt, việc mở rộng kinh doanh lên thành phố tỉnh lỵ là chuyện bình thường.

 

"Được, để hỏi giúp em!" Hà Tĩnh Hiên chút do dự, đồng ý ngay tắp lự.

 

Đây là đầu tiên Khương Duyệt gặp Hà Tĩnh Hiên khi trở về. Trông vẻ hơn hồi ở Quảng Châu, nhưng ánh mắt cô vẫn chút là lạ.

 

Cụ thể lạ ở chỗ nào thì Khương Duyệt . Cô khỏi thắc mắc, liệu Bùi Tuyết Vân gì với ?

 

đó ở Quảng Châu, Hà Tĩnh Hiên tỏ bài xích việc Khương Duyệt hỏi han chuyện giữa và Bùi Tuyết Vân, nên cô quyết định hỏi nhiều.

 

Vận mệnh mỗi đều do tự chủ. Những gì thể , thể cô đều . Nếu Hà Tĩnh Hiên vẫn kiên quyết qua với Bùi Tuyết Vân, Khương Duyệt cũng đành bó tay.

 

Trò chuyện vài câu, Khương Duyệt phát hiện điều gì bất thường. Chỉ cần nhắc đến Bùi Tuyết Vân, Hà Tĩnh Hiên vẫn là thanh niên ôn hòa, đoan chính mà cô từng .

 

Chỉ là khi Hà Tĩnh Hiên sắp xếp tài liệu bàn, Khương Duyệt liếc thấy một tờ đơn đặt hàng, cô tò mò hỏi: "Ủa, mua ghế mây ?"

 

"Không mua, là một quen nhờ hỏi mua cho cơ quan, bảo hỏi thăm xem ở bán." Hà Tĩnh Hiên đáp.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Họ cần lượng bao nhiêu?" Khương Duyệt hỏi.

 

"Đây, em xem !" Hà Tĩnh Hiên đưa tờ đơn cho Khương Duyệt.

 

"Mua nhiều thế !" Khương Duyệt qua, đơn vị chắc là kinh doanh mặt hàng , dạng nhập sỉ. Cô bèn hỏi Hà Tĩnh Hiên: "Anh hỏi ?"

 

"Chưa, em quen ai nghề ?" Thấy Khương Duyệt quan tâm, Hà Tĩnh Hiên hỏi .

 

"Có đấy. Mấy tháng chợ phiên, em mua ghế tre, chõng tre và một cái tủ mây của một ở thôn Hồ Tưởng, tay nghề khá lắm. Nếu mua thì thể đến thôn Hồ Tưởng tìm tên là Tưởng Binh."

 

Khương Duyệt tình cờ thấy Hà Tĩnh Hiên cần mua đồ mây tre, tình cờ ở thôn Hồ Tưởng bán. lúc , cả Khương Duyệt và Hà Tĩnh Hiên đều ngờ rằng họ sẽ đưa sản phẩm thủ công mây tre đan của thôn Hồ Tưởng xuất khẩu thế giới.

 

Rời khỏi chỗ Hà Tĩnh Hiên, Khương Duyệt tìm Tô Hân. Mấy hôm cô nhờ Tô Hân hỏi thăm chuyện mở cửa hàng tỉnh.

 

Tô Hân một ở Hợp tác xã mua bán tỉnh, giờ vẫn lấy quần áo từ cửa hàng Khương Duyệt bán.

 

Nghe tin Khương Duyệt mở cửa hàng thời trang tỉnh, cô của Tô Hân nhiệt tình chạy qua Cục Công thương hỏi thăm, nhưng nhận câu trả lời là tỉnh tiền lệ, tạm thời cho phép đăng ký hộ kinh doanh cá thể.

 

Nói xong chuyện chính, Tô Hân kéo Khương Duyệt tâm sự: "Khương Duyệt , hồi đó cô với Đoàn trưởng Cố kết hôn, cô về nhà nào ?"

 

"Chưa, đến giờ vẫn về nhà bao giờ. Sao thế?" Thấy Tô Hân ủ rũ, Khương Duyệt hỏi: "Cô về nhà Đại đội trưởng Vương ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-357-so-co-ay-da-anh-ta-sao.html.]

Tô Hân bĩu môi, vui : "Anh bảo qua Tết sẽ đưa về quê mắt bố , nhưng quê xa lắm, còn ở vùng núi hẻo lánh tận tỉnh Sơn Tây. Đi tàu hỏa mất một ngày, chuyển sang ô tô, còn bộ mấy dặm đường núi nữa. lớn thế xa như bao giờ, !"

 

"Thế cô với Đại đội trưởng Vương ?" Khương Duyệt hỏi thầm, đúng là xa thật, Tô Hân là con gái thành phố, đến nơi rừng thiêng nước độc cũng là lẽ thường tình.

 

" nhắc qua , vui, bảo coi thường , chê nhà nghèo nên chịu về."

 

Tô Hân đến đây thì đỏ hoe mắt: "Khương Duyệt cô xem tức ? Hồi cứ nhất quyết đòi tìm bộ đội, chọn chọn trúng ! Nếu chê nhà nghèo thì ngay từ đầu chẳng thèm yêu ! Với điều kiện của , tìm đại một cán bộ công nhân viên chức trong thành phố, nhà ai chẳng điều kiện hơn nhà ?"

 

"Thế mà như , tức c.h.ế.t !"

 

Khương Duyệt đành an ủi Tô Hân một hồi. chuyện vợ chồng mắt gia đình, cô cũng tiện can thiệp sâu, chỉ khuyên Tô Hân và Vương Mãnh nên chuyện thẳng thắn với .

 

Buổi trưa Cố Dã về ăn cơm, Khương Duyệt kể chuyện cho . Cố Dã ha hả: "Nhà Vương Mãnh chỉ bộ mấy dặm đường núi là đến, leo qua hai quả đồi, hai mươi dặm cũng ít !"

 

Khương Duyệt kinh ngạc: "Xa xôi hiểm trở thế mà Vương Mãnh dám đưa Tô Hân về ? Không sợ Tô Hân một chuyến xong sợ quá đá luôn ?"

 

Cố Dã búng nhẹ trán Khương Duyệt: "Nói linh tinh cái gì đấy!"

 

Khương Duyệt hừ một tiếng: "Em thật đấy! Cố Dã, rảnh khuyên Vương Mãnh , nếu đá thì đừng vội đưa Tô Hân về quê lúc ! Anh nở mày nở mặt ở quê thì cũng nghĩ đến cảm nhận của Tô Hân chứ! Chưa cưới xin gì lôi về quê? Tô Hân dù cũng là tiểu thư con gái Giám đốc Hợp tác xã huyện, vì sùng bái quân nhân mới yêu bộ đội, chứ nghĩa là cô sẵn sàng chịu khổ cùng !"

 

Cố Dã xong cũng thấy lý. Nếu Vương Mãnh và Tô Hân kết hôn, về quê một chuyến dù điều kiện kém thì Tô Hân cũng đến mức về là đòi ly hôn. giờ đính hôn, Tô Hân sợ quá chạy mất dép thật.

 

"Ừ, chuyện với Vương Mãnh mới !"

 

Vương Mãnh dù cũng là lính của Cố Dã, tìm đối tượng điều kiện cũng mừng cho . nếu vì chuyện về quê mà hai chia tay thì thật đáng.

 

Mấy ngày nay Khương Duyệt bận rộn với việc sửa sang cửa hàng mới. Tuy việc thuê thợ trát tường sửa chữa đều do Cố Dã lo liệu, nhưng Khương Duyệt vẫn qua trông coi.

 

Ngoài , cô còn bàn bạc với Liên Dung Dung về việc nhập hàng mới, cho bác Dương xem bản thiết kế quần áo mới vẽ. Một ngày bận rộn, tối về Khương Duyệt mệt đến mức đặt lưng xuống là ngủ ngay.

 

Cố Dã hai hôm nay cũng bận tối mắt tối mũi. Trước đó xin nghỉ phép đột xuất tìm Khương Duyệt, xin nghỉ thêm Thượng Hải và Quảng Châu cùng cô, công việc ở đơn vị dồn quá nhiều. Lại sắp đến đợt hội thao quân cuối năm, ngày nào cũng sớm về khuya.

 

Vì thế, khi Cố Dã về nhà thì Khương Duyệt ngủ say, hai mấy ngày mật.

 

Hôm nay buổi trưa Cố Dã vất vả lắm mới tranh thủ về nhà một chuyến, ánh mắt là Khương Duyệt gì.

 

Dụ Ninh Ninh chơi xong, Cố Dã chốt cửa , bế thốc Khương Duyệt phòng ngủ...

 

Buổi chiều, Khương Duyệt đạp xe lên huyện. Vừa mới trèo lên xe, cô xuống ngay, mặt nhăn như quả khổ qua. Trận chiến buổi trưa quá kịch liệt, khó chịu. Thôi, xe đạp , đành bộ .

 

Đường quen , Khương Duyệt dắt tay Ninh Ninh, hai con hát ca, ngắt vài bông cỏ đuôi ch.ó tết thành vòng tay, cài thêm mấy bông cúc dại, chẳng mấy chốc đến huyện.

 

Chưa tới cửa hàng, Khương Duyệt thấy tiếng Liên Dung Dung đang tranh cãi với ai đó.

 

"Bác ơi, bác thế là ý gì? Lúc ký hợp đồng thỏa thuận rõ ràng là hai gian mặt tiền giá 6 đồng một tháng, giấy trắng mực đen rành rành đấy. Bác bảo tăng giá là tăng giá, thế thì vô lý quá!"

 

 

Loading...