Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 352: Mẹ bảo chồng và con gái mẹ phải sống thế nào?

Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:09:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sân bay quá đông , chủ yếu là do vé máy bay quá đắt đỏ. Vé từ Quảng Châu về tỉnh Giang giá 78 đồng một tờ, bằng hai tháng rưỡi tiền lương của một bình thường. Người dân lao động kham nổi mức giá , nên phần lớn vẫn chọn tàu hỏa với giá cả định và tiết kiệm hơn.

 

Tuy nhiên, máy bay quả thực hiệu quả hơn nhiều. Chỉ ba tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay tỉnh lỵ tỉnh Giang. Nếu tàu hỏa, họ sẽ mất tới 26, 27 tiếng, lên tàu từ chiều nay thì đến đêm mai mới tới nơi.

 

Vừa khỏi sân bay, Khương Duyệt liền thấy Trương Kiến Quốc đang ngó nghiêng tìm kiếm. Vừa thấy cô và Cố Dã, lập tức phấn khích vẫy tay: "Đoàn trưởng Cố! Chị dâu!"

 

Khương Duyệt rời tỉnh Giang đầu tháng Chín, khi đó tiết trời còn nóng. Bây giờ là hạ tuần tháng Mười.

 

Gió thu se lạnh, thời tiết bắt đầu chuyển rét. Khương Duyệt khỏi trạm liền rùng một cái. Gần như ngay lập tức, cô kéo lồng n.g.ự.c ấm áp và rắn chắc của Cố Dã.

 

Trương Kiến Quốc đến mức trố cả mắt. Vị "Đoàn trưởng ma quỷ" vốn nổi tiếng nghiêm túc, cẩn trọng, ít khi , thế mà ôm ấp vợ ngay giữa chốn đông ?

 

ngay đó, Trương Kiến Quốc nhớ nửa năm , khi Đoàn trưởng Cố đến tỉnh lỵ tìm vợ, còn hôn môi vợ ngay mắt bao . Nghĩ , chuyện ôm ấp bây giờ dường như cũng chẳng gì to tát.

 

Khương Duyệt và Cố Dã theo Trương Kiến Quốc đến chỗ đỗ xe, bỗng nhiên thấy một giọng non nớt.

 

"Mẹ ơi!"

 

Lúc trời sẩm tối, đèn đường bật. Dưới ánh sáng mờ ảo, Khương Duyệt thấy một bóng dáng nhỏ bé cạnh chiếc xe Jeep lớn, bước chân cô khựng .

 

"Mẹ!" Giọng non nớt vang lên nữa, dường như để xác nhận đến là Khương Duyệt .

 

"Ninh Ninh? Là Ninh Ninh ?" Khương Duyệt che miệng, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và vui sướng.

 

"Mẹ ơi!"

 

Bóng dáng nhỏ bé thấy giọng Khương Duyệt liền lập tức lao tới.

 

Khương Duyệt theo bản năng xổm xuống, đón lấy Ninh Ninh. Khi ôm trọn cơ thể nhỏ bé của con lòng, nước mắt cô rốt cuộc kìm mà trào .

 

"Mẹ ơi, cuối cùng cũng về ! Ninh Ninh nhớ lắm!" Ninh Ninh òa nức nở, cô bé ôm chặt cổ Khương Duyệt, hít hà mùi hương cô, cơ thể nhỏ bé tràn đầy sự quyến luyến rời.

 

"Ừ, về đây, cũng nhớ Ninh Ninh lắm!" Ngực Khương Duyệt đau như vỡ . Khi cô rời , cô oán Cố Dã tin tưởng , nhưng đối với Ninh Ninh, cô thực sự nỡ bỏ xuống.

 

Mấy tháng sớm chiều bên , dù quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm giữa Khương Duyệt và Ninh Ninh hơn cả con ruột thịt.

 

Lần đầu tiên , cô thực sự kinh nghiệm. Thực , ngày thường Khương Duyệt và Ninh Ninh cư xử với giống như những bạn hơn.

 

"Sao Ninh Ninh tới đây ?" Cố Dã thấy Khương Duyệt và Ninh Ninh ôm , con gái ỷ vợ như , sang hỏi Trương Kiến Quốc.

 

Trương Kiến Quốc đáp: "Sáng sớm nay Ninh Ninh đến tìm em, bảo chiều nay em đưa con bé cùng để đón Đoàn trưởng Cố và chị dâu."

 

"Sao Ninh Ninh bố hôm nay về?" Khương Duyệt lau nước mắt mặt Ninh Ninh.

 

"Bác Triệu ạ!" Ninh Ninh cũng đưa tay lau nước mắt cho Khương Duyệt.

 

"Vậy Ninh Ninh đói bụng ?" Khương Duyệt lấy điểm tâm từ trong túi đút cho con.

 

"Lúc con ăn cơm , đói ạ!" Miệng thì đói, nhưng Ninh Ninh vẫn c.ắ.n một miếng bánh hạt dẻ thủy tinh. Cô bé rõ ràng thích, ăn đến mức mắt sáng lấp lánh.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Mẹ mang về cho con nhiều đồ ăn ngon lắm, chúng về nhà nhé?" Khương Duyệt hôn lên má con một cái.

 

"Vâng ạ !"

 

Trên đường về, vẫn là Cố Dã lái xe, Khương Duyệt ghế phụ, còn Trương Kiến Quốc bế Ninh Ninh ở ghế .

 

Chiếc xe Jeep lớn lăn bánh, cảnh vật ven đường lùi dần về phía . Mấy tháng , cô cũng cùng Cố Dã, Trương Kiến Quốc và Ninh Ninh đến tỉnh lỵ.

 

Trong ánh sáng chập chờn, Khương Duyệt sườn mặt cương nghị của Cố Dã, bỗng nhiên ảo giác như từng rời .

 

Về đến khu gia quyến thì gần 8 giờ tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-352-me-bao-chong-va-con-gai-me-phai-song-the-nao.html.]

 

Cố Dã đỗ xe ở cổng khu, cả nhà ba xuống xe.

 

Lúc trời tối hẳn, gió bắt đầu nổi lên, như sắp mưa đến nơi.

 

Trương Kiến Quốc giúp chuyển hành lý xuống, chào Cố Dã một tiếng lái xe .

 

Thời tiết lạnh dần, trời tối sớm, trong khu gia quyến vắng bóng .

 

Cố Dã một tay bế Ninh Ninh, một tay ôm Khương Duyệt trở về cửa tiểu viện, lấy chìa khóa mở cửa.

 

Xa cách hơn một tháng mới trở về, Khương Duyệt phát hiện trong nhà mấy bụi bặm, tiểu viện cũng sạch sẽ.

 

"Lúc em ở nhà, chị dâu cách mấy ngày sang quét dọn một ." Cố Dã thấy Khương Duyệt xách xô nước nhỏ và cầm giẻ lau định lau bàn, liền đưa tay đón lấy.

 

"Em nghỉ , để !"

 

"Chúng cùng , cho nhanh!"

 

Tuy trong nhà quá bụi, nhưng Khương Duyệt lâu về, thời gian qua Cố Dã cũng chạy theo cô, ít khi ở nhà. Dù chị dâu Triệu thường xuyên sang mở cửa sổ cho thoáng khí nhưng trong nhà vẫn mùi ẩm mốc.

 

Vốn dĩ Khương Duyệt định sang nhà chị dâu Triệu , nhưng Cố Dã bảo trời tối , để mai hãy .

 

Hai cùng lau chùi bàn ghế nội thất, lấy chăn đệm từ trong tủ cho bộ chăn gối ẩm giường.

 

Cố Dã thấy Khương Duyệt lấy ga trải giường mới , trầm ngâm một chút : "Ga giường khoan hẵng !"

 

"Hả? Tại ?"

 

"Thay xong đêm nay kiểu gì cũng ướt, chi bằng tiết kiệm công sức, để đêm cả thể!"

 

Ban đầu Khương Duyệt phản ứng kịp. Đêm nay sẽ ướt? Tại ban đêm ướt?

 

Bỗng nhiên, cô về phía Cố Dã, mắt mở to tròn xoe. Thế nhưng Cố Dã giữ vẻ mặt nghiêm túc, đắn đến mức thể đắn hơn. Thấy cô , còn hỏi ngược : "Sao bằng ánh mắt đó?"

 

Khương Duyệt: "... Anh thật đáng ghét!"

 

Cố Dã học thói "lái xe" ( chuyện ẩn ý đen tối) từ bao giờ thế?

 

Dọn dẹp xong xuôi cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

 

Khương Duyệt và Cố Dã mới chỉ ăn chút ít máy bay lúc chiều, giờ đều đói bụng. bếp núc lạnh tanh hơn hai tháng nay đỏ lửa, gạo và mì thừa đó đều mốc, ăn nữa.

 

"Ăn chút điểm tâm lót , mai bảo đưa gạo, mì tới!" Cố Dã ôm lấy Khương Duyệt, để cô lên đùi . Từ hôm nay đến giờ vẫn luôn ở đường, xung quanh luôn , về đến nhà bắt tay dọn dẹp, hơn nữa Ninh Ninh cứ quấn lấy Khương Duyệt, cơ hội nào mật với cô.

 

Hai định âu yếm một chút thì giọng Ninh Ninh vang lên: "Bố, con chuyện với bố!"

 

Môi Cố Dã và Khương Duyệt đang dán , thở hòa quyện, bất ngờ thấy Ninh Ninh chuyện với giọng điệu nghiêm túc và chính thức như , cả hai đều nhịn nhướng mày, đầu .

 

"Nói chuyện gì?" Cố Dã thấy vẻ mặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Ninh cũng nghiêm trọng.

 

"Mẹ, xuống khỏi đùi bố !" Ninh Ninh chỉ huy Khương Duyệt, "Cả hai nghiêm túc cho con!"

 

Khóe miệng Khương Duyệt cứng đờ, nhưng vẫn lời buông cổ Cố Dã , tụt xuống khỏi đùi , ngoan ngoãn sang một bên.

 

Ninh Ninh chắp tay lưng, khuôn mặt bầu bĩnh căng , Khương Duyệt Cố Dã, thở phì phò : "Bố, bố tìm về, con tạm tha thứ cho bố! bố nhớ kỹ, ! Nếu bố chọc tức bỏ , bố chỉ mất vợ mà còn mất luôn đứa con gái nữa đấy!"

 

Cố Dã: "..."

 

Khương Duyệt Ninh Ninh giáo huấn như bà cụ non, thấy Cố Dã mắng mà dám ho he tiếng nào, lập tức buồn .

 

Thấy Khương Duyệt , Ninh Ninh sang cô: "Mẹ nữa, còn cả ! Người lớn thế mà còn bỏ nhà bụi? Nhỡ gặp bắt cóc thì ? Mẹ bảo chồng và con gái của sống thế nào đây?"

 

 

Loading...