Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 348: Nhập hàng quần ống loe

Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:54:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khi Khương Duyệt và Cố Dã tìm nhà A Thành thì vặn là giờ cơm trưa.

 

Xuyên qua những con ngõ hẹp, hai bên đều là nhà dân. Trong thành phố kiểu bếp lò to như ở nông thôn, phần lớn nấu nướng bếp than tổ ong.

 

Hai dọc đường, ngửi thấy mùi khói dầu xào nấu.

 

Nhà A Thành ở tận cùng trong ngõ, lúc nhà họ lạnh lẽo, bếp núc lạnh tanh.

 

"Có ai ở nhà ?" Khương Duyệt gõ cửa.

 

Trong nhà vọng tiếng ho khan, một phụ nữ yếu ớt hỏi: "Ai đấy?"

 

" tìm A Thành, A Thành nhà ạ?" Khi Khương Duyệt nhắc đến tên A Thành, tiếng ho bên trong đột ngột im bặt, cô vội vàng thêm: " là bạn !"

 

Nói câu xong, Khương Duyệt Cố Dã. Cô để Cố Dã mở miệng là sợ một đàn ông trưởng thành đột nhiên xuất hiện sẽ khiến trong nhà hoảng sợ.

 

Trên đường đến đây, cô còn đặc biệt nhờ Cố Dã dạy cô mấy câu bằng tiếng Quảng Đông.

 

Một lát , một giọng run rẩy vang lên từ cánh cửa: "Có A Thành tìm cô vay tiền ? Nó nợ cô bao nhiêu tiền?"

 

Dứt lời, cánh cửa rách nát mở , lộ khuôn mặt gầy gò tái nhợt của một phụ nữ. Lúc đầy vẻ hoảng loạn, còn mang theo chút dè dặt.

 

"Không , nợ tiền . nhà bác quần áo bán nên tìm đến!" Nhìn thấy bộ dạng phụ nữ, giọng điệu Khương Duyệt dịu hẳn. Người phụ nữ quá gầy, như bộ xương bọc da, cảm giác gió thổi mạnh một chút là bay mất.

 

"Thế... thế !" Người phụ nữ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt khi thấy hai đến ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo cực , nam thanh nữ tú, thái độ ôn hòa, bà rụt rè nhích sang bên cạnh: "Hai vị mời !"

 

Vào nhà , Khương Duyệt và Cố Dã phát hiện ngôi nhà thể dùng cụm từ "nhà chỉ bốn bức tường" để hình dung. Trong nhà chẳng lấy một món đồ nội thất hồn, bàn ghế giường chiếu đều , chỉ một cái bệ nhỏ xếp bằng gạch mặt đất, chắc là dùng bàn ăn, bên đặt bát đũa.

 

Hai gian phòng đều giường, mặt đất trải một lớp bìa cứng và rơm rạ, bên lót tấm chăn bông, coi như là giường.

 

"Để hai vị chê , đồ đạc trong nhà đều bọn cho vay nặng lãi siết nợ hết, đến cái chỗ cũng ." Người phụ nữ trông lúng túng.

 

"Không ạ! Bác ơi, trong nhà chỉ một bác thôi ạ?" Khương Duyệt dùng vốn tiếng Quảng Đông mới học bập bẹ từng chữ chậm.

 

"Thân thể vô dụng, chẳng ." Người phụ nữ vịn tường , "Hai vị chê thì đợi ở đây một chút, mấy đứa con sắp về ."

 

Người phụ nữ dứt lời thì một bóng dáng nhỏ gầy bước .

 

"Mẹ, con về !"

 

A Hoa nhà thấy lạ liền cảnh giác, hình nhỏ bé lao như con báo con, giận dữ hét lớn: "Trương Long, bọn tao đang cố gắng trả tiền , mày còn đến nhà tao!"

 

"A Hoa! Không Trương Long , là đến mua quần áo!"

 

Người phụ nữ vội vàng ngăn A Hoa , hai câu ho sù sụ.

 

A Hoa lúc cũng thấy Khương Duyệt, cô bé lập tức reo lên kinh ngạc: "Chị ơi, là chị ạ!"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Thực khi đến đây, Khương Duyệt qua quảng trường. Trước đó A Hoa bảo nếu cô mua quần áo thì đến quảng trường tìm cô bé, nhưng cô và Cố Dã dạo một vòng quảng trường cũng thấy A Hoa và trai .

 

"Chị ơi, chị mua quần áo ạ? Để em gọi trai em về ngay!" A Hoa lanh lợi, đặt đồ xuống là chạy biến ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-348-nhap-hang-quan-ong-loe.html.]

 

Khương Duyệt thấy thứ A Hoa đặt xuống là cái giỏ đựng nước ngọt cô bé đeo lưng. Cô thử nhấc lên, nặng. Cô cơ thể nhỏ bé như A Hoa cõng nổi thứ nặng như .

 

Không lâu , A Thành về, họ còn một đàn ông trẻ tuổi hơn hai mươi, đường khập khiễng. Rõ ràng đó là cả buôn thất bại bọn cho vay nặng lãi đ.á.n.h gãy chân của A Thành và A Hoa.

 

"Anh chị mua quần áo?" A Kim đang bán nước ngọt cùng A Thành thì em gái A Hoa gọi về. A Hoa vô cùng phấn khích hai đến mua quần áo, gần như lập tức chạy về.

 

" !" Khương Duyệt thấy đàn ông tên A Kim kích động. Tuy nỡ tạt gáo nước lạnh nhưng vẫn rõ ràng: "Mua thì đợi xem quần áo thế nào hãy !"

 

"Được! Mời chị theo !" A Kim kéo cái chân què phía ngoài.

 

A Thành và A Hoa theo . A Thành trông căng thẳng, còn A Hoa thì ríu rít với Khương Duyệt: "Chị ơi, quần áo cả em nhập về là loại thời thượng nhất đấy, chị nhất định sẽ thích!"

 

Khương Duyệt : "Thế ?"

 

"Nhà mấy đứa chỉ mấy thôi ? Bố ? Không ở nhà ?" Khương Duyệt A Kim và A Thành phía , bèn trò chuyện vài câu với A Hoa.

 

"Bố em thủy thủ, mấy năm về." A Hoa thở dài, "Người ngoài bảo em sức khỏe yếu nên bố em gia đình khác ở bên ngoài , sẽ về nữa ."

 

Khương Duyệt ngước mắt Cố Dã. Thực khi đến, cô nghĩ nhà A Thành sẽ khó khăn, nhưng ngờ khó khăn đến mức .

 

Dây thừng đứt ở chỗ mảnh, vận xui tìm đến khổ mệnh.

 

"Ở đây ạ!" A Kim hào hứng dừng bước.

 

Khương Duyệt vẫn luôn quan sát. A Kim hơn hai mươi tuổi, thể tuổi thật sai lệch, chủ yếu do cuộc sống vất vả nên trông khá già dặn. Đây là một cái lán chứa củi nhỏ, A Kim và A Thành , lôi từ đống củi hai cái bao tải lớn bọc kín mít bằng bao da chống nước. Mở bên trong là hai bao tải to.

 

"Bọn cho vay nặng lãi khuân hết đồ đạc trong nhà gán nợ, cái gì khuân thì đập nát." Giọng A Kim nghẹn ngào, đến giờ vẫn xúc động, dám tin thực sự đến mua quần áo.

 

"May mà giấu hết đồ ở đây từ ."

 

"Số quần áo nhập từ ? Chắc đầu mới dám nhập hàng chứ? Tại bán ?" Khương Duyệt tò mò hỏi.

 

Đây cũng là điều cô thắc mắc. A Kim cách nhập hàng thì hẳn tìm đầu từ , nếu thể nào dốc bộ gia sản để ôm hàng như .

 

"Bị chơi một vố! Người mua thỏa thuận bỏ chạy mất dép, lô hàng tồn hết trong tay ." A Kim mở bao tải .

 

A Thành và A Hoa đều căng thẳng. Nhà họ chính vì lô hàng mà nợ nần chồng chất, trong nhà chẳng còn gì. Nếu quần áo bán để thu hồi vốn thì nhà họ thể trả hết nợ, cần nơm nớp lo sợ nữa, cũng tiền khám bệnh uống thuốc.

 

Khi A Thành lôi hết quần áo trong bao tải , Khương Duyệt thất vọng. Số quần áo cũng chẳng khác gì đồ bán ở Hợp tác xã mua bán, đều là mấy kiểu váy liền, áo nữ bình thường đến mức thể bình thường hơn.

 

"Chị ơi, chị thích mấy bộ ạ?" A Hoa sắc mặt, thấy thần sắc của Khương Duyệt, cô bé suýt òa lên.

 

"Nói thật lòng, quần áo quá bình thường, loại cần." Khương Duyệt nhận ba em A Thành đều mong cô ưng ý quần áo , nhưng cô thực sự mắt. Mua một hai cái coi như giúp đỡ mấy em thì , chứ bảo cô ôm hết thì thể nào.

 

Tiền của cô cũng vỏ hến, thể nào ôm đống quần áo cầm chắc là ế ẩm về .

 

"Chẳng còn một bao nữa ? Xem nốt !" Cố Dã hiệu cho A Thành mở nốt bao tải .

 

A Thành chút ủ rũ, nhưng vẫn theo lời mở bao tải , lấy một chiếc quần màu xanh lam: "Mấy cái chị thích thì bao chị chắc chắn càng thích!"

 

"Ơ, quần ống loe? Mau lấy cho xem!" Khương Duyệt thấy chiếc quần đó, mắt vụt sáng lên.

 

 

Loading...