Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 339: Vay nặng lãi

Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:54:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Này, đừng chạy chứ!” Khương Duyệt ngờ thiếu niên đến đồn công an phản ứng mạnh như , theo bản năng định đuổi theo.

 

“Kệ !” Cố Dã nắm lấy tay Khương Duyệt, kéo cô lòng.

 

“Thằng bé chạy cái gì chứ?” Khương Duyệt cạn lời. Ý cô là đưa đám bên ngoài đến đồn công an, thế mà thằng bé chạy nhanh hơn thỏ, thoáng cái mất dạng.

 

“Cậu dối đấy!” Cố Dã liếc về phía đầu hẻm, tiếng rên rỉ ở đó vẫn vang lên dứt khiến bực bội.

 

Đêm hôm khuya khoắt trời thế đám du côn phá hỏng!

 

“Tất cả câm miệng cho tao!”

 

Đám lưu manh tuy đêm nay đụng ai, nhưng sự trấn áp của vũ lực tuyệt đối, chúng chẳng dám ho he nửa lời.

 

Vừa thấy hai chữ “câm miệng” lạnh như băng, lũ côn đồ khỏi rùng nhớ những cú đ.ấ.m như trời giáng và những cú đá đau thấu tim gan. Dù đau đớn đến mấy, miệng chúng cũng như kéo khóa , im bặt.

 

Đầu ngõ lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, như thể đám c.h.ế.t hết cả .

 

“Chúng báo công an !” Phản ứng đầu tiên của Khương Duyệt khi gặp chuyện vẫn là báo cảnh sát.

 

Cố Dã ý kiến gì. Đám lưu manh dám cầm d.a.o truy đuổi khác, chắc chắn tống đồn.

 

Hai đang định về phía đầu ngõ thì tiếng Hà Tĩnh Hiên gọi: “Khương Duyệt, Đoàn trưởng Cố!”

 

Khương Duyệt đầu , ánh đèn pin, Hà Tĩnh Hiên đang lôi xềnh xệch một thiếu niên gầy gò tới.

 

“Vừa nãy lầu thấy hết , xuống thì đúng lúc gặp !” Hà Tĩnh Hiên thư sinh nhưng sức lực nhỏ chút nào, khóa chặt thiếu niên khiến giãy giụa mãi thoát.

 

“Đừng bắt em đến đồn công an, cầu xin các chị! Em còn về chăm , em đang ốm, em thể đồn ...” Cậu thiếu niên giãy giụa lóc.

 

“Nếu những gì là thật thì đến đồn công an biên bản . Chính cũng bọn chúng tiếp tục truy đuổi đúng ?” Khương Duyệt thiếu niên gầy như khỉ, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, trông quả thật đáng thương.

 

ngoài xã hội, lòng thương hại đặt đúng chỗ, thể thấy ai yếu thế cũng thương cảm, đôi khi sự yếu đuối chỉ là lớp ngụy trang của cái ác.

 

Khương Duyệt kể lời thiếu niên cho Hà Tĩnh Hiên . Hà Tĩnh Hiên cũng đồng ý đưa đến đồn công an.

 

thiếu niên lóc phản kháng, nhưng ở đây hai đàn ông trưởng thành, một trong đó tận mắt thấy hạ gục đám ác bá chỉ trong vài chiêu. Thấy ai để ý đến , đành thôi giãy giụa.

 

Đi qua hai con phố là đến đồn công an. Nhận tin báo, mấy đồng chí công an chạy tới. Vừa thấy thiếu niên và đám lưu manh la liệt đất, ai nấy đều nhíu mày.

 

“A Thành, là mày nữa hả?”

 

“Trương Long, mày mới mấy ngày? Lại gây án !”

 

“Ai đ.á.n.h thế ?” Một đồng chí công an đám la liệt, giọng điệu chút hả hê, còn đá tên Trương Long mặt mũi đầy máu, “Giỏi chịu đựng thật đấy, đau thế rên một tiếng!”

 

“Ư ư...” Trương Long, kẻ Cố Dã đ.ấ.m cho m.á.u mũi tuôn xối xả, cảm thấy sống mũi chắc gãy , đau c.h.ế.t sống nhưng dám kêu, sợ đ.á.n.h tiếp. Người đàn ông thật đáng sợ, tay tay , là búa sắt thì !

 

“Là đánh!” Cố Dã lấy thẻ quân nhân đưa cho công an, “Bọn chúng cầm d.a.o tấn công , chỉ tự vệ thôi!”

 

Đồng chí công an thấy chức vụ Đoàn trưởng thẻ, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Hóa là Đoàn trưởng Cố, thất kính, thất kính!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-339-vay-nang-lai.html.]

Đám lưu manh đất thấy đ.á.n.h là bộ đội, còn là Đoàn trưởng, trong lòng thầm nghĩ hèn chi lợi hại như , tiếp đó càng c.h.ế.t hơn.

 

“Đưa hết về đồn . Đoàn trưởng Cố, cũng phiền theo chúng về biên bản!”

 

“Đứng dậy hết , thôi!”

 

Đến đồn công an, Khương Duyệt và Cố Dã biên bản. Sự việc khá đơn giản, vài câu là xong, chỉ điều Cố Dã giấu chuyện bọn lưu manh trêu ghẹo Khương Duyệt, chỉ chúng tấn công nên tự vệ.

 

Tuy nhiên chuyến giúp Khương Duyệt hiểu rõ mâu thuẫn giữa thiếu niên và đám lưu manh.

 

“Thằng nhóc cũng sai , nhà nó đúng là vay nặng lãi, nhưng 30 đồng mà là 300 đồng! Anh trai nó buôn lậu, hàng bán , tồn hết trong tay, lãi đẻ lãi con, càng ngày càng nhiều. Nhà nó bán cả nồi niêu xoong chảo cũng trả nổi, bọn đòi nợ ba ngày hai bữa đến đập phá. Thằng nhóc bèn ăn cắp vặt, dăm bữa nửa tháng bắt đây, thành khách quen của đồn chúng !”

 

Đồng chí công an xong, cốc đầu thiếu niên hai cái rõ đau, mắng: “Tí tuổi đầu học cái , giờ ăn cắp vặt, lớn lên định lưu manh giống bọn Trương Long ?”

 

“Mấy hôm đ.á.n.h thừa sống thiếu c.h.ế.t, ngày thường cũng đường trốn , nhớ dai thế hả?”

 

Cậu thiếu niên ủ rũ như gà rù chịu trận.

 

Hôm nay phạm tội, Khương Duyệt và Cố Dã chứng là truy sát, coi là nạn nhân. Làm xong biên bản, công an cho về.

 

“Về , về ! Nhìn thấy mày là phiền!” Đồng chí công an xua tay đuổi, ném cho hai cái bánh bao bàn, “Mua nhiều quá ăn hết, cho mày đấy!”

 

Cậu thiếu niên nhận lấy bánh bao, mím chặt môi, khuôn mặt đen nhẻm cúi gằm rõ biểu cảm, cái hình nhỏ thó co ro chậm chạp bước ngoài.

 

Đợi khuất, đồng chí công an mới thở dài: “Cũng đáng thương lắm, nhà già bệnh tật quanh năm t.h.u.ố.c thang, cả nhà trông mỗi ông trai. Sau trai vay nặng lãi đ.á.n.h gãy chân, việc nặng, giờ chỉ còn nó và đứa em gái ngày ngày bán ít hạt dưa, lạc rang kiếm vài đồng bạc lẻ, cơm cũng chẳng đủ ăn.”

 

“Nhà khó khăn ?” Khương Duyệt thích lo chuyện bao đồng, nhưng hai gặp thiếu niên tên A Thành đều giúp giải vây, dường như chút duyên phận. Nghe cảnh sát về cảnh gia đình A Thành, cô khỏi động lòng trắc ẩn.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Ra khỏi đồn công an, thấy A Thành xa, Khương Duyệt gọi với theo: “A Thành!”

 

Cậu thiếu niên , bắt gặp ánh mắt Cố Dã thì co rúm : “Chị ơi, hôm nay cảm ơn chị ạ!”

 

A Thành rõ, hôm nay nếu gặp hai , chắc chắn bọn Trương Long bắt đ.á.n.h gãy chân .

 

“Cầm lấy! Về mua chút đồ ăn!” Khương Duyệt đưa cho A Thành 10 đồng. Cô thương cảm cho bé tuổi còn nhỏ mà gánh vác gia đình, nhưng bèo nước gặp , cô chỉ thể giúp đến thế.

 

A Thành lắc đầu: “Em thể nhận tiền của chị, lòng của chị em xin nhận!”

 

Nói xong, cúi gập chào khập khiễng bỏ .

 

Khương Duyệt nhướng mày, Cố Dã. Cậu nhóc cũng khí phách đấy chứ. nãy công an bảo ngày thường A Thành ăn cắp vặt, trộm cắp thì còn gì đến khí phách? Chẳng mâu thuẫn ?

 

“Đi thôi!” Cố Dã nắm tay Khương Duyệt.

 

Quay chỗ đỗ xe, Hà Tĩnh Hiên vẫn còn ở đó. Dưới ánh đèn đường, dáng cao ráo, áo sơ mi trắng quần âu đen, khí chất thanh tú nho nhã.

 

Thấy hai tới, Hà Tĩnh Hiên hỏi: “Việc giải quyết xong ?”

 

“Rồi, giao cho công an xử lý!” Khương Duyệt kể vắn tắt sự việc.

 

Hà Tĩnh Hiên gật đầu: “Vậy thì !”

 

Khương Duyệt nhận thấy Hà Tĩnh Hiên lúc trông vẻ xa lạ.

 

 

Loading...