Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 33: Đi trạm thu mua phế liệu tìm bảo vật

Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:42
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Về nhà ăn cơm! Anh đương nhiên sẽ về! Anh thích ăn ớt cay nhất mà!

 

Cố Dã thầm vui mừng trong lòng, nhưng biểu cảm khuôn mặt tuấn tú kiểm soát , vẫn giữ vẻ hờ hững lạnh nhạt. Giọng điệu cũng bình thản, thậm chí còn bộ chần chừ một chút mới nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ" đồng ý.

 

Khương Duyệt cái vẻ mặt kiêu ngạo của Cố Dã mà trộm trong bụng.

 

Cô cũng chẳng để tâm đến thái độ tránh né và lạnh lùng của Cố Dã. Hai ngày nay thái độ của đối với cô trở nên vi diệu hơn nhiều, còn lạnh nhạt độc miệng như ngày đầu tiên đón cô từ thành phố về nữa. Đêm qua thậm chí còn cho phép cô ngủ cùng phòng với .

 

Khương Duyệt nghĩ, chỉ cần Cố Dã chịu về nhà ăn cơm, cô lòng tin sẽ khiến rời bỏ cô.

 

Về khoản nấu nướng, cô tự tin tuyệt đối!

 

Thực sở dĩ Khương Duyệt Cố Dã thích ăn cay là vì trong truyện gốc nhắc đến chi tiết nữ chính và nam chính xem mắt. Nữ chính một món ớt xào thịt, nam chính ăn xong hốc mắt liền đỏ hoe. Sau đó tác giả giải thích là do của nam chính là tỉnh Hồ Nam, món ăn gợi nỗi nhớ trong . Thế là nam chính cảm thấy nữ chính đặc biệt, ngay tại chỗ quyết định kết hôn với cô ...

 

Thật là vớ vẩn hết sức!

 

Mỗi nhớ tới tình tiết , Khương Duyệt đều nhịn lớn.

 

Khoan hãy đến chuyện một bình tĩnh như Cố Dã liệu vì một món ớt xào thịt mà nảy sinh cảm tình với một cô gái từng gặp mặt, cảm kích thưởng thức quyết định cả đời chỉ .

 

Chỉ đến việc Bùi Tuyết Vân trong cuốn truyện "tự sướng" cẩu huyết , vì để xây dựng hình tượng nữ chính vạn mê mà buff cho nữ chính bao nhiêu hào quang, trong đó nhan sắc chỉ là ưu điểm đáng nhắc tới nhất.

 

Nữ chính thông minh đầu óc, nấu ăn ngon, lương thiện, tinh mắt, tóm trong sách hễ là đàn ông thì cứ thấy nữ chính là rời mắt . Sau khi kết hôn với nam chính, nữ chính cũng chẳng chịu yên, cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, trai si tình vây quanh vô .

 

còn dựa phận xuyên , nào cũng bắt trúng thời cơ, ăn buôn bán gì cũng lãi to, tích lũy khối tài sản kếch xù, khiến cho một đám đàn ông ưu tú yêu cô c.h.ế.t sống .

 

Trong sách Bùi Tuyết Vân dùng tài nấu nướng để chinh phục nam chính, nhưng thực tế ngoài đời Bùi Tuyết Vân nấu ăn dở đến mức ch.ó còn chê.

 

Hiện tại còn gần một tháng nữa nữ chính mới xuất hiện, Khương Duyệt tính toán tận dụng thời gian để tăng độ hảo cảm của Cố Dã lên.

 

Khương Duyệt hồi tưởng cốt truyện, múc mỡ lợn rán xong liễn. Đợi mỡ nguội sẽ đông thành dạng sáp màu trắng. Cô nhớ hồi nhỏ bà ngoại thích dùng mỡ lợn xào rau, thơm nức mũi.

 

Cố Dã cũng rảnh rỗi, phòng, rắc t.h.u.ố.c diệt gián các góc tường.

 

Làm xong việc , Cố Dã về doanh trại. Lúc cửa, thấy Khương Duyệt đang vung vẩy cánh tay cho đỡ mỏi.

 

Buổi chiều, sân nhỏ trở nên yên tĩnh. Khương Duyệt mái hiên, đưa tay che ánh nắng gay gắt chiếu thẳng . Cô quanh sân, quyết định đợi tối Cố Dã về sẽ bàn với xem thể trồng cây trong sân . Mùa hè đến , trong sân cây sẽ bóng mát, góc tường trồng thêm ít hoa, như mới bớt đơn điệu.

 

Khương Duyệt ngủ trưa một giấc, buổi chiều cô định dạo phố huyện, ghé Hợp tác xã mua vải, xem tìm thợ may may hai bộ quần áo .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Quần áo trong tủ của nguyên chủ Khương Duyệt chẳng ưng bộ nào. Hai ngày nay ngoài chợ cô miễn cưỡng mặc tạm, bộ nào cũng kín cổng cao tường, nóng đến mức nổi sảy cả .

 

Khương Duyệt bộ tới phố huyện, thẳng đến Hợp tác xã. Thời Hợp tác xã là đơn vị quốc doanh, oách lắm, chẳng khái niệm khách hàng là thượng đế gì , càng đừng đến thái độ phục vụ.

 

Thấy khách , mấy nhân viên bán hàng bên trong chỉ liếc mắt một cái tiếp tục c.ắ.n hạt dưa, đan len, hoặc gục xuống quầy ngủ, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

 

Khương Duyệt một vòng, ở đây ngoài vải sợi tổng hợp thì chỉ vải bông. Mấy loại vải sợi tổng hợp hoa hòe hoa sói thèm, cô định mua mấy mét vải bông may vài bộ mặc tạm, đợi dịp lên thành phố sẽ ghé cửa hàng ngoại thương xem .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-33-di-tram-thu-mua-phe-lieu-tim-bao-vat.html.]

"Mua mấy thước?" Nhân viên bán hàng thấy Khương Duyệt bảo mua vải thì vẻ mất kiên nhẫn.

 

"Chị ơi, em may áo và quần, em tính vải, chị tư vấn giúp em ạ?" Khương Duyệt cũng giận, tươi rói hỏi cô nhân viên bán hàng.

 

Giơ tay đ.á.n.h mặt , cô nhân viên liếc Khương Duyệt, lẽ thấy cô ăn mặc , xinh xắn nên sắc mặt dịu đôi chút. Nhìn kỹ một lượt, cô báo vải cần thiết cho Khương Duyệt: "Áo thì cần sáu thước là đủ, quần tám thước."

 

"Vậy loại vải bông trắng chị cắt cho em mười hai thước, vải xanh và đen mỗi loại chín thước nhé!" Khương Duyệt .

 

"Cô chắc chắn mua loại vải bông ?" Nhân viên bán hàng ngạc nhiên. Cô thấy Khương Duyệt ăn mặc , cứ tưởng cô đến mua vải sợi tổng hợp, giờ đang mốt vải sợi tổng hợp mà.

 

"Vâng, cứ lấy vải bông thôi ạ!"

 

Mấy nhân viên bán hàng thấy Khương Duyệt trả tiền và đưa phiếu dứt khoát như , khỏi đều sang.

 

Gói xong vải, Khương Duyệt hỏi thăm nhân viên bán hàng: "Chị ơi, ở phố huyện thợ may nào may quần áo ạ?"

 

"Cái cô hỏi là đúng ," phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn c.ắ.n hạt dưa lên tiếng: "Cô đến phố Cửa Nam tìm bác Dương, tay nghề bác lắm!"

 

Khương Duyệt hỏi đường xong, cảm ơn , hướng về phía phố Cửa Nam. Phố huyện lớn, một cái là thấy những ngôi nhà thấp bé, cũ kỹ, vài bước là thấy khẩu hiệu màu đỏ.

 

Khi ngang qua trạm thu mua phế liệu, Khương Duyệt dừng bước. Cô bỗng nhớ tới trong truyện gốc, nữ chính rảnh rỗi đến trạm phế liệu tìm bảo vật, tìm hẳn một cái bình gốm Thanh hoa đời Nguyên, bán đấu giá cả trăm triệu.

 

Khương Duyệt nghĩ bình gốm Thanh hoa sẽ xuất hiện ở trạm phế liệu, nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc cô xem thử.

 

Trông coi trạm phế liệu là một ông cụ, răng rụng chỉ còn hai cái, nhưng ăn mặc sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, tay cầm tẩu thuốc, ở cửa phì phèo hút.

 

Thấy Khương Duyệt , ông cụ nhướng mi, miệng nhả khói hỏi: "Bán phế liệu ?"

 

Khương Duyệt lắc đầu: "Dạ , cháu chỉ xem thôi ạ."

 

Ông cụ liếc mắt đ.á.n.h giá Khương Duyệt, mấp máy môi, chỉ một góc phía tây: "Sách tranh ở bên , năm hào một cân, cứ chọn thoải mái!"

 

Khương Duyệt nhướng mày, xem ông cụ tưởng cô là đến trạm phế liệu tìm sách cũ.

 

mà trạm phế liệu thời đúng là nhiều đồ quý. Có lẽ do mấy năm phong trào bài trừ khiến nhiều dám để sách trong nhà, cộng thêm bọn trẻ con phá phách, nhiều sách tranh quý giá hủy hoại, một thì lưu lạc đến trạm phế liệu.

 

Mấy năm loại sách như thế chẳng ai dám mang về nhà, phát hiện nhẹ thì phê bình đấu tố, nặng thì bắt diễu phố. Mấy năm nay tình hình hơn nhiều, đặc biệt là khi khôi phục chế độ thi đại học năm ngoái, khí học tập lên cao, đến trạm phế liệu tìm sách cũng nhiều hơn.

 

Khương Duyệt chỉ tiện tay xem thử, thế mà phát hiện tranh cổ bút tích thực, còn chỉ một bức. Ông nội Khương Duyệt là sưu tầm đồ cổ, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cô cũng coi như am hiểu lĩnh vực . Cô chọn liên tiếp mười mấy bức, trong lòng trào dâng cảm xúc. Nếu ông nội cô ở đây, chắc ông sẽ vui đến phát điên mất.

 

Lúc Khương Duyệt rời khỏi trạm phế liệu, trong lòng ôm một chồng tranh cuộn tròn lớn, nách còn kẹp mấy cuốn sách cổ, đường như gió.

 

Thu hoạch hôm nay đúng là nhỏ!

 

Đừng hôm nay cô chỉ tốn một hai đồng bạc, đợi thêm vài chục năm nữa, tùy tiện lấy một bức bút tích thực trong tay cô bán cũng thể kiếm vài trăm đến cả ngàn vạn tệ.

 

Phát tài! Phát tài !

 

Khương Duyệt quyết định, hễ rảnh là sẽ đến trạm phế liệu, tìm bình gốm Thanh hoa cả Bùi Tuyết Vân chứ!

 

 

Loading...