Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 320: Chủ động xuất kích
Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:54:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt trợn trắng mắt, cần đầu cô cũng là ai đến.
Mấy chị Ngụy xong câu tức khắc vui: “Cô chuyện kiểu gì đấy? Nói ai bày sạp vỉa hè?”
“Ai thưa thì là đó đấy!” Giọng dương dương tự đắc: “Chậc chậc, khu triển lãm đặt ở chỗ , thấy là sẽ chẳng thương nhân nước ngoài nào thèm ghé qua ! Ha, Khương Duyệt, sớm thế cô đừng cậy mạnh, cứ theo đoàn đại biểu Thượng Hải chúng , ít nhất sẽ đến mức ngay cả cái khu triển lãm cũng chẳng kiếm nổi!”
“Tuy khu triển lãm của chúng khuất nẻo, nhưng ngay cả Trịnh Linh cô còn tìm , nghĩ những thương nhân nước ngoài chắc chỉ thông minh cũng đến mức thấp hơn cô , cô cứ yên tâm !” Khương Duyệt đầu , tủm tỉm .
“Khương Duyệt, cô mắng ai chỉ thông minh thấp hả?” Sắc mặt đang đắc ý của Trịnh Linh bỗng nhiên biến đổi.
“Ai thưa thì là đó đấy!” Khương Duyệt trả nguyên văn câu của Trịnh Linh, đó liền thấy mặt Trịnh Linh tức đến xanh mét.
“Hừ! Khương Duyệt, cô cứ mạnh miệng , xem cô còn đắc ý bao lâu!” Tối hôm qua Trịnh Linh Hội trưởng Trang Khương Duyệt thực đến từ một huyện nhỏ, lúc trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác ưu việt.
Sáng sớm hôm nay, Trịnh Linh liền chạy tới hội trường, chính là để đợi Khương Duyệt, xem trò của cô.
Quả nhiên, Khương Duyệt - kẻ đến từ huyện nhỏ - phân góc hẻo lánh nhất của khu triển lãm. Vừa nãy Trịnh Linh theo một đường tới đây, thấy cảnh hả hê bao nhiêu, cho nên cô mới cố ý lên tiếng mỉa mai.
Không ngờ Khương Duyệt chẳng những hổ mà còn mắng ngược cô !
Trịnh Linh cao ngạo quét mắt một vòng, khi thấy hàng trưng bày của huyện Tình Sơn, đôi mắt nheo , khinh miệt hừ lạnh một tiếng từ trong mũi: “Nơi khỉ ho cò gáy đến, đúng là quê mùa!”
Nói xong cô đầu bỏ , giẫm đôi giày cao gót, cố ý nện côm cốp xuống sàn, khiến mấy chị Ngụy tức điên lên!
“Khương Duyệt, con mụ là ai thế? Sao mà đáng ghét !” Chị Ngụy chống nạnh, tức giận trừng mắt theo bóng lưng Trịnh Linh: “Dám chê đồ của xưởng chúng quê mùa á?”
“Một kẻ bệnh thần kinh mà!” Khương Duyệt thấy Trịnh Linh là thấy phiền.
Cô thì thấy hàng hóa trưng bày quê mùa, cùng lắm là quy củ một chút. Nếu gặp thương nhân nước ngoài nghiêm túc, nội liễm thì cũng khả năng họ sẽ thích phong cách .
Tuy nhiên lời của Trịnh Linh cũng nhắc nhở Khương Duyệt, vị trí của bọn họ quả thật quá hẻo lánh. Không ai tới đây thì chất lượng, kiểu dáng đến mấy cũng vô dụng.
Phải nghĩ cách thu hút khách mới !
Lần tham gia triển lãm mấy chục mẫu hàng, bao gồm cả tám chiếc áo thun hình thú ngộ nghĩnh mà Khương Duyệt mang theo, tất cả đều bày biện xong xuôi.
Nói về những chiếc áo thun , lúc khi rời huyện Tình Sơn, Khương Duyệt nhét vali, mang theo suốt từ tỉnh Giang đến tỉnh Chiết, đến Thượng Hải, cuối cùng đến tận hiện trường Hội chợ Quảng Châu.
“Ơ, Khương Duyệt, chính em cũng mặc thế?” Chị Ngụy sơ ý để mắt, thấy Khương Duyệt mặc chiếc áo thun trắng thêu hình gấu trúc.
“Đẹp ạ?” Khương Duyệt xoay một vòng. Sáng nay cửa cô mặc nó bên trong , nãy chỉ cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài thôi.
“Đừng , đúng là thật!”
Chị Ngụy cũng từng đến cửa hàng của Khương Duyệt mua loại áo ngắn tay gọi là áo thun cho con. Ban đầu bà thấy đắt, nhưng chịu nổi con cái nài nỉ. Sau đó đến cửa hàng cầm tận tay xem xét bà mới hiểu, chẳng trách bọn trẻ đều thích, bà già đầu mà còn xúc động mặc thử.
“Chị , trông ở đây nhé, em dạo hội trường một lát!” Khương Duyệt mặc áo thun chính là quyết định chủ động xuất kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-320-chu-dong-xuat-kich.html.]
Cơ hội cứ chờ là đến, mà dựa chính tranh thủ.
Tuy rằng hôm nay Khương Duyệt còn kiêm chức phiên dịch, nhưng vị lãnh đạo nào đó trong huyện quá tin tưởng năng lực của cô, công việc phiên dịch quan trọng nhất ở xưởng cơ khí cho cô nhúng tay . Khu triển lãm của bọn họ ở khu dệt may quá hẻo lánh, một chốc một lát sẽ ai tới, vì thế Khương Duyệt thẳng đến khu thực phẩm.
Huyện Tình Sơn sản xuất , vài xưởng lớn, mang theo vài loại đến, Khương Duyệt còn tới ngửi thấy mùi thơm ngát.
“Khương Duyệt, bên em thế nào ?” Hà Tĩnh Hiên và Khương Duyệt gặp ở lối khu thực phẩm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Vị trí khuất quá! Rất khó ...” Khương Duyệt đang định kế hoạch của với Hà Tĩnh Hiên thì đầu , lúc thấy Chu Viễn và Trịnh Linh đang tới.
Trịnh Linh hiển nhiên thấy Khương Duyệt , cô tuyệt đối bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chế giễu Khương Duyệt, lập tức lạnh một tiếng: “Khương Duyệt, nãy cô chẳng còn đắc ý lắm ? Là ai thương nhân nước ngoài chắc chắn thể tìm cái xó xỉnh đó nhỉ? Haha, hóa Khương Duyệt cô cũng cái chỗ rách nát của các hẻo lánh hả!”
“Đi thôi, !” Khương Duyệt thèm để ý Trịnh Linh, cô thấy Hà Tĩnh Hiên gì đó bèn nháy mắt với .
“Hai bắt nạt em ?” Hà Tĩnh Hiên nhớ rõ tối qua lúc đón Khương Duyệt, ở cửa khách sạn đoàn đại biểu Thượng Hải gặp đôi nam nữ . Lúc đó cô gái chuyện chanh chua, hình như còn nhận nhầm là chồng Khương Duyệt, cái gì mà “cũng chẳng gì”.
“Bắt nạt thì đến mức, chỉ là thấy ghê tởm thôi!” Khương Duyệt xua tay, nhắc đến cặp đôi dở Chu Viễn và Trịnh Linh.
Hà Tĩnh Hiên tuy truy hỏi nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía .
Khương Duyệt kể kế hoạch của cho Hà Tĩnh Hiên .
Hà Tĩnh Hiên nhướng mày, rũ mắt chiếc áo thun gấu trúc Khương Duyệt: “Em lôi kéo khách hàng ?”
“Vâng, em loanh quanh gần đây thôi, bên khu dệt may em dặn chị Ngụy , nếu thương nhân nước ngoài qua đó thì đến đây tìm em. Khu triển lãm chỗ em sẽ để mắt, yên tâm, sẽ lỡ việc !”
Khương Duyệt và Hà Tĩnh Hiên sóng vai xa. Cô rằng, phía lưng cô, cả Chu Viễn và Trịnh Linh đều đang cô chằm chằm đầy căm tức.
“Chu Viễn, còn từ bỏ ý định ? Thấy , Khương Duyệt cô đàn ông , cô chướng mắt đấy!” Trịnh Linh với Chu Viễn, giọng điệu chút hả hê khi thấy gặp họa.
Vừa cô thấy Chu Viễn về phía liền vẫn từ bỏ ý định với Khương Duyệt nên cố tình theo.
“Không thì ai bảo cô câm !” Sắc mặt Chu Viễn u ám, rõ ràng tâm trạng đang tệ.
Đặc biệt là khi Chu Viễn thấy Khương Duyệt cùng đàn ông khác, một loại phẫn nộ như thể phụ nữ của cướp mất.
Trịnh Linh mới thèm im miệng, cô còn nhiều hơn nữa, nhất định cho Chu Viễn hết hy vọng với Khương Duyệt mới : “Em Thư ký Ngô gã đàn ông chỉ là Chủ nhiệm Cục Thương nghiệp huyện nào đó thôi. Chu Viễn, Khương Duyệt thà tìm một kẻ phận thấp kém như cũng cần - một ở thành phố lớn tiền đồ!”
“Hừ! Gã đó chỗ nào hơn chứ? Khương Duyệt cô tuyệt đối sẽ hối hận!” Chu Viễn phẫn nộ .
Trịnh Linh lúc đột nhiên im bặt. Chu Viễn đầu , thấy Trịnh Linh đang chằm chằm tên Chủ nhiệm Cục Thương nghiệp huyện bên cạnh Khương Duyệt, tức khắc càng thêm giận dữ: “Cô cái gì thế?”
“Không gì cả!”
Trịnh Linh bĩu môi, thầm chê bai trong lòng: Có , gã đàn ông bên cạnh Khương Duyệt trông trai hơn Chu Viễn nhiều!
Dáng cao ráo, gầy nhưng khẳng khiu, mày mắt đẽ, khi chuyện với Khương Duyệt thì ôn nhu dịu dàng nhưng khiến cảm thấy ẻo lả. Dáng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, mang cho cô cảm giác như một viên ngọc ôn nhuận.
Chỉ tiếc là mắt của gã , thế mà coi trọng Khương Duyệt!