Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 308: Chừa cho anh chút mặt mũi được không?

Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:14:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Không là ảo giác, thật sự đang vặn khóa cửa, tiếng bước chân trong sân cũng vô cùng rõ ràng.

 

Khương Duyệt sợ đến mức tim đập thình thịch. Lúc nãy khi kiểm tra cửa sổ, cô lấy một con d.a.o từ bếp đặt lên tủ đầu giường để phòng , lúc vội vàng nắm chặt con dao, đến bên cửa sổ, lặng lẽ hé một khe nhỏ ngoài.

 

Thế nhưng trong sân tối om, chẳng thấy gì cả, nhưng tiếng bước chân rõ mồn một, mơ hồ còn tiếng chuyện.

 

"Sao cửa khóa từ bên trong thế ?" Là giọng của một đàn ông.

 

Khương Duyệt càng thêm hoảng loạn. Không thể nào, Cố Dã thì kẻ tới ?

 

Ngay đó, lầu truyền đến tiếng gõ cửa. Khương Duyệt khiếp sợ, kẻ gan lớn đến mức ư? Đêm hôm khuya khoắt dám trực tiếp gõ cửa nhà ?

 

"Khương Duyệt, cháu ngủ ? Mở cửa giúp bác với!"

 

Lúc , Khương Duyệt mới rõ tiếng gọi cửa, quen tai, là Tôn?

 

"Mẹ Tôn, là bác ?" Giọng Khương Duyệt vẫn còn run.

 

Trước Khương Duyệt từng ngưỡng mộ sống trong biệt thự lớn, nhưng giờ cô cảm thấy trừ phi nhà đông , bằng tuyệt đối đừng ở biệt thự. Đêm hôm thế , một ở trong căn nhà rộng lớn đúng là dọa c.h.ế.t khiếp!

 

"Là bác đây! Dọa cháu sợ ? Đừng sợ nhé! Tiểu Dã nhờ bác và con trai buổi tối qua đây bầu bạn với cháu." Mẹ Tôn vội vàng trấn an Khương Duyệt.

 

Khương Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, xuống lầu mở cửa. Cô thấy Tôn một , bên cạnh còn một đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông thật thà, chất phác. Giọng nam nãy chắc là của .

 

"Đây là con trai bác, đừng sợ, đừng sợ!" Mẹ Tôn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy vẻ hoảng sợ của Khương Duyệt thì đau lòng thôi: "Tại bác, cứ sợ cháu ngủ nên gọi một tiếng!"

 

Người đàn ông thấy Khương Duyệt trong tay còn cầm con d.a.o thì cũng giật , cô em gái cũng "hổ báo" thật!

 

"A Lâm, con về , đường cẩn thận nhé!" Mẹ Tôn đầu dặn dò con trai.

 

Sắc mặt Khương Duyệt lúc hơn nhiều. Cô nhớ lúc Cố Dã thu dọn đồ đạc đúng là buổi tối sẽ nhờ Tôn qua ngủ cùng, do quá căng thẳng nên cô quên béng mất.

 

"Mẹ Tôn, là Cố Dã đến nhà tìm bác chuyện ạ?"

 

" , Tiểu Dã nó nhận mệnh lệnh đột xuất về đơn vị, sợ cháu buổi tối ở một trong căn nhà lớn thế sẽ sợ hãi, nên nhờ bác qua bầu bạn với cháu!" Mẹ Tôn vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của Khương Duyệt, bà cũng thấy con d.a.o phay trong tay cô.

 

"Yên tâm , bên cạnh chính là Cục Công an, trị an ở đây giờ !" Mẹ Tôn nhanh chóng cầm lấy con d.a.o phay, cất bếp.

 

"Mẹ, con về đây!" A Lâm nhà, chỉ ngoài cửa với Khương Duyệt bật đèn pin về.

 

ở cùng, tâm trạng Khương Duyệt vững vàng hơn nhiều. Tuy rằng vẫn lo lắng cho Cố Dã, nhưng suy nghĩ miên man một hồi, cô cũng chìm giấc ngủ.

 

Sáng hôm , Tôn lên gọi Khương Duyệt điện thoại. Vừa là Cố Dã gọi, Khương Duyệt phản xạ điều kiện bật dậy khỏi giường, theo bản năng chộp lấy ống .

 

"Đánh thức em ?" Giọng trầm thấp, đầy từ tính của Cố Dã truyền đến từ đầu dây bên .

 

"Cố Dã, đến nơi ?" Khương Duyệt vẫn còn chút mơ màng, nhưng thấy giọng Cố Dã, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi chua xót.

 

Trước cô và Cố Dã thường xuyên xa , tuy cũng nhớ nhung nhưng bao giờ cảm thấy luyến tiếc đến thế .

 

"Ừ, đến một lúc !" Cố Dã thực đến từ sớm, chỉ là đ.á.n.h thức Khương Duyệt quá sớm nên mới nhịn đến giờ mới gọi.

 

"Cố Dã, em nhớ lắm!" Khương Duyệt nũng trong điện thoại, đó liền thấy tiếng ho khan của Cố Dã.

 

"Anh thế?"

 

"Không , bên cạnh nhiều !" Cố Dã vợ nhỏ nhớ , trong lòng ngọt ngào, nhưng âm thanh từ ống lọt ngoài quá lớn. Tiếng nũng nũng nịu của Khương Duyệt khiến đám lính tráng bên cạnh đều thấy, ai nấy đều đang trộm.

 

"Nhiều thì nhiều chứ! Em nhớ chồng em là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!" Khương Duyệt hì hì, cố tình trêu chọc Cố Dã một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-308-chua-cho-anh-chut-mat-mui-duoc-khong.html.]

 

Cố Dã ngày thường quá nghiêm túc, cô thấy dáng vẻ đỏ mặt của mặt cấp .

 

"Được , bọn sắp xuất phát ! Có thời gian sẽ gọi cho em, nhớ chăm sóc bản cho !" Khóe miệng Cố Dã giật giật, thấy tiếng khúc khích phía lưng ngày càng lớn.

 

"Cố Dã, còn nhớ em đấy!" Khương Duyệt cứ nghĩ đến việc chuyện với Cố Dã là khi nào, nên thêm với vài câu, chỉ cần giọng một chút cũng vơi bớt nỗi tương tư.

 

"Đồng chí Khương Duyệt, nghiêm túc một chút!" Cố Dã giọng nũng nịu của Khương Duyệt, tiếng ho khan càng lớn hơn.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Lúc , Cố Dã thấy đầu dây bên vợ nhỏ đột nhiên im lặng, trong lòng căng thẳng: "Giận ?"

 

"Không bảo nghiêm túc ?"

 

Cũng việc gì quan trọng mà cứ bắt cô nghiêm túc, thì cô nghiêm túc cho xem!

 

Cố Dã vợ nhỏ đang giận dỗi cái gì, chút bất đắc dĩ : "Chừa cho chút mặt mũi ?"

 

"Được thôi!" Khương Duyệt lạnh lùng : "Vậy thế nhé, cúp đây!"

 

"Anh nhớ em!" Cố Dã liền vợ nhỏ giận thật , tranh thủ thời gian nhanh.

 

"Hừ! Thế còn !" Khương Duyệt tuy hừ lạnh, nhưng trong giọng tràn đầy vui vẻ, còn chút âm dương quái khí .

 

Bất quá cô đúng là thấy bên phía Cố Dã truyền đến một trận trộm, còn tiếng nhại nho nhỏ: " cũng nhớ em!"

 

Khương Duyệt thể tưởng tượng khuôn mặt tuấn tú của Cố Dã lúc chắc chắn đang xanh mét. Anh mặt binh lính vốn nổi tiếng nghiêm khắc lạnh lùng, còn gán cho biệt danh "Đoàn trưởng ma quỷ", lúc bắt mặt bao nhiêu nhớ cô, quả thực dễ dàng gì.

 

Vì thế Khương Duyệt điểm dừng, ghé sát ống , dùng giọng lí nhí : "Cố Dã, em yêu , chụt!"

 

Đám lính phía Cố Dã mới cảm nhận luồng khí lạnh lẽo c.h.ế.t chóc từ vị Đoàn trưởng ma quỷ tỏa , đột nhiên thấy sắc mặt Đoàn trưởng từ âm chuyển sang quang đãng, ánh mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng nhếch lên.

 

Tình huống gì thế ?

 

"Cố Dã, việc , em quấy rầy nữa!" Tuy cách đường dây điện thoại, cách xa mấy trăm cây , nhưng Khương Duyệt vẫn cảm nhận tình yêu nồng nhiệt của Cố Dã, cho dù một lời.

 

Đôi khi, yêu một cần dùng ngôn ngữ để diễn tả. Một ánh mắt, một cử chỉ, thậm chí chỉ là nhịp thở đổi, cũng thể khiến yêu cảm nhận tình cảm mãnh liệt đó.

 

Tim Khương Duyệt đập nhanh kìm chế .

 

"Được!" Lồng n.g.ự.c Cố Dã căng đầy cảm xúc, tuy mới xa hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng cảm giác như xa cách từ lâu lắm, nóng lòng gặp cô.

 

Hai đều nỡ cúp máy, cứ thế lắng tiếng hít thở của , tình yêu tự nhiên tuôn chảy.

 

Cuối cùng vì Cố Dã xuất phát, Khương Duyệt mới đặt ống xuống.

 

"Vẫn còn nỡ cúp ?" Chính ủy Đường từ bên cạnh tới, nháy mắt với Cố Dã.

 

Cố Dã rũ mắt, thu tình ý nơi đáy mắt, đặt ống xuống. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ lạnh lùng. Chỉ một ánh mắt quét qua, đám binh lính đang nghỉ ngơi tại chỗ lập tức thẳng lưng.

 

Chính ủy Đường uống một ngụm nước, hì hì: "Lần hòa với em dâu chứ gì?"

 

Cố Dã mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc. Anh đang tìm xem nãy là kẻ nào dám nhạo , tìm nhất định bắt mấy tên chạy năm cây !

 

Đám lính dám thở mạnh. Chính ủy Đường buồn , đẩy Cố Dã sang một bên: "So đo với chúng nó gì!"

 

"Người em , với , vợ chồng mà, mâu thuẫn hiểu lầm gì thì ngàn vạn đừng để qua đêm, rõ ràng ngay tại chỗ mới ! Phụ nữ họ giống cánh đàn ông thô kệch chúng , tâm tư họ tinh tế lắm, cứ để vấn đề đó giải quyết, họ sẽ suy nghĩ lung tung."

 

"May mắn vận khí , tìm em dâu, bằng , hối hận cả đời!"

 

Cố Dã rũ mắt xuống, nghiến nhẹ quai hàm, cơ mặt căng chặt. Một lúc lâu , mới "Ừ" một tiếng.

 

 

Loading...