Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 303: Bệnh viện tâm thần
Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:14:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt hai tay nâng chén rượu, cúi đầu kính cẩn, khi dâng rượu cho Tiểu đội trưởng, cô trịnh trọng : “Anh Thi, yên tâm, em sẽ đối với Ninh Ninh, Ninh Ninh chính là con gái ruột của em! Em và Cố Dã sẽ chăm sóc Ninh Ninh thật , nuôi nấng con bé nên !”
Cố Dã Khương Duyệt, ánh mắt chấn động, lồng n.g.ự.c căng trướng, tình yêu trong mắt gần như tràn ngoài.
“Em cũng sẽ đối với Cố Dã, cả đời yêu , kính trọng !” Khương Duyệt rót một chén rượu, kính Tiểu đội trưởng xong, cúi đầu mộ một nữa.
“Khương Duyệt!” Đôi mày sắc sảo của Cố Dã nhiễm màu đỏ hoe, khóe miệng mím chặt, yết hầu ngừng lăn lộn.
Giây phút trong lòng thể là chấn động.
Lúc Khương Duyệt cách phá vỡ bầu khí mà : “Cố Dã, đừng vội mừng sớm, em lời là điều kiện tiên quyết đấy!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cố Dã: “...... Gì cơ?”
“Điều kiện tiên quyết chính là, Cố Dã phụ em!” Lời Khương Duyệt với bia mộ của Tiểu đội trưởng, giọng lanh lảnh: “Anh Thi giúp em chứng, nếu Cố Dã phụ em, thì lời thề tính!”
Khương Duyệt dứt lời, lá cây tùng bách bên mộ khẽ rung lên. Lúc trời gió, cành tùng bách lay động, phảng phất như Tiểu đội trưởng thật sự thấy, đang gật đầu đồng ý với lời cô .
Khương Duyệt và Cố Dã , cả hai đều cảm thấy xúc động trong lòng.
“Anh thề, đời kiếp quyết phụ Khương Duyệt! Nếu vi phạm lời thề , xin cho ——” Cố Dã còn dứt câu liền Khương Duyệt bịt miệng .
“Đừng những lời xui xẻo đó! Em tin !” Khương Duyệt gấp gáp .
Nếu là , Khương Duyệt khả năng còn sẽ hài hước trêu đùa vài câu với Cố Dã, nhưng hôm nay, nơi là nghĩa trang liệt sĩ, khí phá lệ trang trọng.
Khương Duyệt Cố Dã phát lời thề độc. Bản cô chính là sự tồn tại mà khoa học giải thích , cho dù cô tin tưởng Cố Dã, nhưng cô vẫn sợ lời sẽ ứng nghiệm.
Cố Dã nắm lấy tay Khương Duyệt, thâm tình ngắm cô, ánh mắt sâu thẳm như trời: “Anh, Cố Dã, lấy quân tịch của thề, đời kiếp quyết phụ lòng Khương Duyệt!”
Giọng đanh thép, chắc nịch.
Hốc mắt Khương Duyệt cũng đỏ lên, trái tim như thứ gì đó bóp chặt, căng đầy cảm xúc. Cô hiểu, lời thề đối với Cố Dã mà là cấp bậc cao nhất, bởi vì là coi quân tịch còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Hai bốn mắt , ánh mắt dây dưa, đều từ trong mắt đối phương thấy tình ý sâu nặng dành cho .
Vợ chồng hai đem chút rượu còn trong chai đổ hết chén, đặt bia mộ Tiểu đội trưởng.
“Tiểu đội trưởng, bọn em sẽ đưa Ninh Ninh tới thăm , sẽ mang rượu ngon hơn, đồ nhắm ngon hơn, chúng sẽ uống với một trận trò!” Cố Dã bia mộ, trong lòng thầm với Tiểu đội trưởng: Yên tâm , vợ em chăm sóc Ninh Ninh !
Trên đường trở về, Cố Dã vẫn cõng Khương Duyệt.
“Em tự mà!” Khương Duyệt lắc lắc cánh tay Cố Dã, nũng với .
Biết xót cô, nhưng khí nơi khiến cô dù ngày thường kiêu kỳ đến cũng xốc tinh thần.
“Không , bọn họ sẽ để ý !” Cố Dã Khương Duyệt đang nghĩ gì, sờ sờ mặt cô, gió thổi lành lạnh. Nhìn thấy quầng thâm mắt cô khiến đau lòng.
Khương Duyệt ghé lưng Cố Dã, đầu cuối. Trước mộ Tiểu đội trưởng, phảng phất như thật sự thấy một đàn ông mặc quân trang đang tươi vẫy tay từ biệt bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-303-benh-vien-tam-than.html.]
“Cố Dã, của Ninh Ninh ?” Trong sự im lặng, Khương Duyệt hỏi: “Chị ... chị cũng còn nữa ?”
Trong truyện gốc Cố Dã chỉ là nhân vật nền, càng miễn bàn đến Ninh Ninh và cha ruột của bé. Chỉ vài dòng sơ lược đề cập Ninh Ninh là con mồ côi của chiến hữu Cố Dã. Lúc Bùi Tuyết Vân mới kết hôn với Cố Dã, hai chương dài miêu tả cô đối với con gái nuôi của Cố Dã thế nào, nhờ đó lấy lòng .
Bùi Tuyết Vân học đại học, sống xa Cố Dã thời gian dài, Cố Dã hết đất diễn, Ninh Ninh cũng xuất hiện nữa.
Nghe , bước chân Cố Dã khựng một chút. Khương Duyệt ghé lưng , thể thấy rõ cằm siết chặt .
“Không, cô vẫn còn sống!” Cố Dã thấp giọng .
Khương Duyệt từ trong giọng của Cố Dã bắt ẩn tình: “Vậy chị hiện tại đang ở ?”
“Có thể ?” Cô hỏi .
Cố Dã giọng điệu cẩn thận từng li từng tí của Khương Duyệt chọc : “Không gì là thể cả!”
“Mẹ của Ninh Ninh, đưa bệnh viện tâm thần.” Cố Dã xong, giọng càng trầm xuống, khóe miệng trễ xuống, rõ ràng tâm trạng .
Khương Duyệt ngẩn : “Cái gì? Bệnh viện tâm thần? Đã xảy chuyện gì ?”
Cố Dã cao chân dài, cõng Khương Duyệt từng bước tới, tốc độ nhanh chậm, nhưng vì sải chân dài nên thể thấy nhà tưởng niệm phía .
“Trước khi bọn chiến trường, họ mới kết hôn lâu, khi đó chị dâu mang thai. Ai cũng ngờ tới Tiểu đội trưởng sẽ hy sinh. Chị dâu vì quá đau buồn nên sinh non, nhà đẻ đón cô về, ép cô tái giá, ném đứa trẻ cho cha của Tiểu đội trưởng.”
Nghe đến đó, Khương Duyệt thể tưởng tượng hình ảnh: Chồng t.ử trận, con gái sinh non, nhà đẻ bất cận nhân tình, tất cả bất hạnh đều chồng chất lên phụ nữ .
Khương Duyệt thể hình dung chị gặp chuyện gì, cảm xúc nhất định chịu kích thích lớn.
“Sau đó liền nhận nuôi Ninh Ninh ?” Khương Duyệt hỏi.
“Ừ, cha Tiểu đội trưởng tuổi cao, cách nào chăm sóc đứa bé nhỏ như . Hơn nữa Ninh Ninh vì sinh non nên sức khỏe , ba ngày hai bữa ốm đau, liền đón con bé , đưa bệnh viện ở lâu.” Giọng Cố Dã trầm thấp.
“Vậy Ninh Ninh hiện tại vẫn còn ở bệnh viện tâm thần ? Anh từng thăm chị ?” Trong lòng Khương Duyệt bỗng nhiên lóe lên điều gì đó, cô nắm chặt áo sơ mi của Cố Dã, môi tái nhợt.
“Năm gặp một , cô ai cũng nhận , cũng nhận Ninh Ninh.” Cố Dã tựa hồ nhớ tới ký ức , mày nhíu chặt.
“Sao Khương Duyệt? Sao em ?” Cố Dã cảm thấy vai ươn ướt, ban đầu tưởng trời mưa, kết quả ngẩng đầu lên trời quang mây tạnh, lúc mới ý thức là Khương Duyệt đang rơi nước mắt. Tức khắc khẩn trương dừng bước: “Có chỗ nào thoải mái ?”
“Không , thôi!” Khương Duyệt cũng rõ vì đột nhiên , hai tay cô ôm lấy vai Cố Dã, nhưng mắt mũi chua xót khó kìm nén.
Cố Dã yên tâm, tăng nhanh bước chân, nhanh liền đến chỗ đỗ xe ở quảng trường.
Chân Khương Duyệt chạm đất liền đột ngột lao lòng n.g.ự.c Cố Dã, ôm lấy nức nở.
Cố Dã mặc áo sơ mi trắng, n.g.ự.c ướt đẫm một mảng lớn. Thấy Khương Duyệt thành như , hoảng c.h.ế.t: “Có chỗ nào đau ? Mau cho xem!”
“Chỗ đau!” Khương Duyệt nắm lấy tay Cố Dã ấn lên n.g.ự.c , đến thở hổn hển: “Cố Dã, xin , em cứ tưởng chạm em là do thích em! Ô ô... Em còn trách , còn em góa phụ nhỏ... Ô ô...”
Mãi cho đến hôm nay, khi Cố Dã kể về bi kịch của Ninh Ninh, Khương Duyệt đột nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Cố Dã.
Anh nhiệm vụ nguy hiểm, sống c.h.ế.t khó lường. Anh chạm cô là thật sự vì cho cô. Nếu , kết cục của cô cũng khả năng giống hệt như của Ninh Ninh.