Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 301: Đi nghĩa trang liệt sĩ
Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:14:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt nhớ kiếp bà ngoại từng giảng cho cô về cách điều trị thể chất di truyền của gia tộc, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, lúc cô cũng để trong lòng, giờ nhớ chỉ còn lờ mờ rõ.
Lúc Khương Duyệt nhớ tới “bí kíp” mà Liễu Phượng Tiên đưa cho cô. Liễu Phượng Tiên từng là hoa khôi, bà hẳn là tinh thông chuyện .
Hay là, xem thử cái đó một chút?
Khương Duyệt mới lôi chiếc hộp gỗ nhỏ từ đáy chiếc vali da , liền thấy tiếng bước chân của Cố Dã. Sợ tới mức cô vội vàng nhét chiếc hộp gỗ trở .
Tuy hiện tại quan hệ với Cố Dã mật thể tách rời, nhưng Khương Duyệt thể nào chuyện xem loại sách đó mặt , còn thể khiến ảo tưởng rằng cô ham thích chuyện .
Khương Duyệt khó tránh khỏi nhớ tới lúc khi Cố Dã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Chân Kiện, do Chân Kiện châm ngòi, mắng cô những lời khó đó.
Cố Dã bước , phát hiện Khương Duyệt bên tủ quần áo trừng mắt , chút hiểu mô tê gì: “Sao vui thế?”
Hình như chọc ghẹo gì cô !
“Cố Dã, đêm nay chúng bắt đầu ngủ riêng!” Khương Duyệt thở phì phì đẩy Cố Dã để ngoài.
“Tại ?” Cố Dã lời liền cuống lên: “Tại ngủ riêng?”
Anh đưa tay kéo Khương Duyệt, Khương Duyệt lách né tránh.
“Bởi vì ngáy ngủ!”
“Không thể nào!” Cố Dã một mực phủ nhận: “Anh ngủ bao giờ ngáy!”
“Hừ, tự ngủ mà !”
“Anh chứ! Anh còn thể tìm chứng!”
Khương Duyệt ngoắt đầu : “Tìm chứng? Anh ngủ với ai ?”
“Lão Triệu, lão Đường, lão Hứa đều thể chứng cho !” Cố Dã xong mới ý thức câu hỏi của Khương Duyệt bẫy, ngay lập tức nghiêm túc : “Đồng chí Khương Duyệt, tư tưởng của em ! Anh thể ngủ với ai chứ? Anh là chồng hợp pháp của em, đương nhiên chỉ ngủ cùng em thôi!”
Khương Duyệt nghiến răng, lườm Cố Dã một cái. Tên thì đặc biệt giảng đạo lý lớn, bây giờ thể mặt đổi sắc mà mấy lời tán tỉnh thô tục.
Tối hôm qua cô chỉ vì mỏi quá, thuận miệng một câu: “Cố Dã, thể đổi tư thế !”
Kết quả, nào đó như kích hoạt cơ quan gì đó, chơi đủ kiểu đủ dạng.
Bất quá Khương Duyệt thể thừa nhận, lực eo của Cố Dã quả thực mạnh ——
Ái chà, cô đang nghĩ cái gì thế ?
Trên khuôn mặt nhỏ của Khương Duyệt hiện lên vẻ thẹn thùng. Cô cũng Cố Dã cho lệch lạc , ban ngày ban mặt mà trong đầu những “phế liệu màu”!
Cố Dã thấy Khương Duyệt trừng , nghĩ nát óc cũng rốt cuộc chọc cô vui ở chỗ nào. Rõ ràng đêm qua khi ngủ cô còn bám lấy hôn nhiệt tình, xuống giường liền trở mặt ?
Chẳng lẽ thật sự là do ngủ ngáy?
Khương Duyệt vốn định hôm nay thèm để ý đến Cố Dã, nhưng ăn xong cơm trưa sớm, Cố Dã với cô: “Hôm nay thời tiết , ngoài dạo chút ?”
Tới đây nhiều ngày như , Khương Duyệt còn khỏi cửa xa bao giờ. Tuy mới cãi với Cố Dã, nhưng cô cũng thật sự giận , lập tức vui vẻ quần áo, lên xe cùng Cố Dã ngoài.
“Sao đông thế ?” Khương Duyệt ngoài cửa sổ xe, đường phố đông, những bán hàng rong cũng nhiều.
“Hôm nay là kỳ nghỉ Quốc khánh, nghỉ phép, đều đổ đường!” Cố Dã lái xe, mắt sáu hướng. Trên đường quá đông, đường rộng, xe chạy chậm.
Khương Duyệt thấy Cố Dã lái xe khỏi nội thành, tò mò hỏi : “Chúng thế?”
Cô vốn tưởng Cố Dã đưa cô dạo phố, còn đặc biệt chọn bộ quần áo nhất, đ.á.n.h phấn, tô son, thậm chí còn nhét ít tiền túi xách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-301-di-nghia-trang-liet-si.html.]
“Đi thăm một !” Cố Dã rảnh tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Khương Duyệt, ánh mắt ôn nhu.
“Thăm ? Bạn bè là bạn học của ?”
“Chiến hữu!”
Khương Duyệt gật đầu: “Được nha!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Có thể khiến Cố Dã đặc biệt một chuyến để thăm chiến hữu, hẳn là hợp với .
Tuy nhiên khi Cố Dã dừng xe, Khương Duyệt địa điểm mắt. Đối diện là một quảng trường, ở trung tâm sừng sững đài tưởng niệm, đài là ngôi năm cánh đỏ tươi.
Khương Duyệt khỏi nghi hoặc: “Cố Dã, thăm chiến hữu ? Sao tới nghĩa trang liệt sĩ?”
Ngay đó, Khương Duyệt như ý thức điều gì, đột ngột ngẩng đầu về phía Cố Dã, trong mắt hạnh hiện lên vẻ khiếp sợ. Không lẽ là ——
“! Anh đang ở nơi !”
Cố Dã lấy từ xe hai chai rượu, nắm tay Khương Duyệt trong nghĩa trang.
Khương Duyệt chỉ thấy đầy núi là những tấm bia đá, cùng với ngôi năm cánh đỏ tươi bia, trong lòng cô đột nhiên sinh sự trang nghiêm và tôn kính.
Tuy rằng khắp núi đều là mộ, nhưng Khương Duyệt hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì Cố Dã đang ở bên cạnh cô, càng bởi vì cô hiểu rõ, mỗi tấm bia mộ nơi đây đều là một vị hùng.
Thần sắc Cố Dã thoạt bình tĩnh, nhưng Khương Duyệt nhận , khuôn mặt tuấn tú vốn luôn phấn chấn oai hùng của lúc nghiêm túc đến mức quá phận.
Khương Duyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Dã, mười ngón tay hai đan . Suốt dọc đường lên núi, ai chuyện, chỉ thấy tiếng gió khe khẽ.
Nghĩa trang liệt sĩ yên tĩnh trang nghiêm, tạo thành sự đối lập rõ rệt với tiếng ồn ào ngoài phố xá.
Nơi ngoài Khương Duyệt và Cố Dã cũng tới viếng. Trên đường Khương Duyệt còn gặp một đội học sinh tiểu học, em nào em nấy vẻ mặt đều nghiêm trang.
Mỗi ở nơi đều giữ im lặng, ai lớn tiếng ồn ào.
“Mệt ?” Cố Dã thấy tiếng thở dốc của Khương Duyệt liền khom lưng cõng cô.
“Không cần, em !” Nếu là ở nơi khác, Khương Duyệt chắc chắn chút do dự bò lên lưng Cố Dã, nhưng nơi là nơi các liệt sĩ an nghỉ, cô cần tự , bằng sẽ cảm thấy như đang mạo phạm vong linh các liệt sĩ.
“Không xa , ngay phía thôi!” Cố Dã thấy trán Khương Duyệt rịn lớp mồ hôi mỏng, kỳ thật trong lòng cũng đang tự kiểm điểm xem mấy ngày nay đòi hỏi vô độ cô mệt .
Đi thêm vài phút nữa, Cố Dã dừng bước, dẫn Khương Duyệt qua một hàng bia mộ, cuối cùng dừng ở một chỗ.
Khương Duyệt , bia mộ ngôi năm cánh đỏ tươi là tên họ, quê quán, ngày sinh ngày mất và công tích của hy sinh.
“Thi Tuyết Tùng, sinh năm 1950, mất năm 1976...” Khương Duyệt những dòng chữ bia, trong lòng trào dâng nỗi xót xa. Thật trẻ quá, khi hy sinh mới 26 tuổi, đúng là độ tuổi nhất của đời .
Cố Dã đang dùng chiếc khăn mang theo lau bia mộ, thấy Khương Duyệt tên chiến hữu, bàn tay to kìm mà run lên.
“Khương Duyệt, giúp rót rượu!” Cố Dã đưa cả chai rượu và chén rượu cho Khương Duyệt.
“Cố Dã, là ai ?” Khương Duyệt tò mò hỏi. Cố Dã sẽ vô duyên vô cớ đưa cô tới nơi , vị liệt sĩ nhất định quan hệ đặc biệt với .
Cố Dã cầm lấy chén rượu, tưới rượu xuống bia mộ. Nghe trầm mặc một lát, ngay khi Khương Duyệt tưởng trả lời vấn đề , mới thấy giọng trầm thấp của : “Anh là ba của Ninh Ninh!”
Khương Duyệt lập tức ngây ngẩn cả . Trong lòng cô chấn động, môi mấp máy vài cái mới gian nan phát âm thanh, giọng cũng mang theo tia run rẩy: “Cố Dã, cái gì? Anh là... là ba của Ninh Ninh ?”
“ !” Cố Dã cầm lấy một chén rượu, kính về phía bia mộ: “Tiểu đội trưởng, em tới vội vàng quá, thể đưa Ninh Ninh theo cùng. Lần , nhất định em sẽ đưa Ninh Ninh tới thăm !”
Khương Duyệt che miệng, nước mắt nhòe đôi mắt.
Cô vẫn luôn Ninh Ninh là con của liệt sĩ, là di phúc t.ử (con sinh khi cha mất) của chiến hữu Cố Dã, nhưng việc và việc tận mắt thấy cha ruột của Ninh Ninh ở đây, chỉ thể tìm hiểu về ông qua cái tên bia mộ, cảm giác khác .